"Chuyện mà dì nói là thật hay đùa vậy?"
"Là thật."
"Cậu... cậu được lắm."
Dương Thừa Văn tức muốn thổ huyết hận không thể lôi Lâm Thiên Vũ ra khỏi điện thoại mà đánh cho một trận. Cứ tưởng tên tiểu tử này vẫn thất tình thế mà đã yêu người khác, thảo nào hai tháng nay hết giờ làm lại vác xác về nhà.
"Tớ không nói là có lí do."
"Tớ và Thiếu Phong đang đến nhà cậu đến nơi rồi nói tiếp."
"Không được đến."
Hai người họ đến đây mà thấy Đan Tâm mọi thứ coi như chấm hết, hắn vẫn chưa tìm được cách để mẹ chấp nhận Đan Tâm.
"Cô gái đó đang ở nhà cậu?"
"Ừ."
"Bọn tớ đến thì đã làm sao, sợ tớ hay Thiếu Phong lấy mất cô gái của cậu hả?"
"Cô ấy là của tớ không ai có thể lấy được."
Âu Dương Thiếu Phong cướp điện thoại trên tay Dương Thừa Văn. Hừ... hắn phải xem đó là thể loại mĩ nhân gì mà có thể lấy dược toàn bộ tình cảm của Lâm nhị thiếu trong vòng hai tháng.
"Vậy thì sao không được đến?"
"Hai người sẽ mật báo với mẹ tớ."
"Cậu tốt nhất giấu cô gái đó cho kĩ... vậy thì ra ngoài đi."
"Bây giờ?"
"Ừ."
"Không được."
Lâm Thiên Vũ dựa người vào lối ra vào nối phòng bếp với phòng khách vừa nghe điện thoại vừa nhìn Đan Tâm nấu ăn.
"Cô ấy đang nấu bữa trưa."
"Cậu không ăn với cô gái một bữa thì chết hả?"
"Ừ."
Âu Dương Thiếu Phong tức điên người, một tay cầm điện thoại một tay lái xe nhấn ga tăng tốc độ ngay cả đèn đỏ cũng vượt. Anh em mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-ma-khon-kiep-em-yeu-anh/1408614/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.