Editor: Táo đỏ phố núi
Đừng tưởng rằng Tiếu Bảo Bối cô hồ đồ không ngửi được mùi chua trong miệng của anh nha.
“Sao nào, chẳng lẽ còn không cho phép em đứng đây nhìn người khác? Đáng ghét!” Tiếu Bảo Bối hừ hừ, căn bản không thèm coi trọng anh.
Lấy cái tay của anh đang đặt ở trên cằm của cô ra, sau đó cô nhấc chân đi lại ghế salon của mình. Dien_dan l3_quy1don^.
Kể từ khi cô tới làm việc ở tập đoàn Đế Phàm, chỗ này biến thành địa bàn của cô.
Chẳng qua là sau những chuyện phát sinh gần đây, khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được bản thân mình mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, có chút danh không chính, ngôn không thuận. Biết khi nào cô mới có phòng làm việc của riêng mình? Không cần phải quá rộng rãi, chỉ cần có thể đủ để xử lý công việc và để cái máy vi tính là được.
“Em còn nhìn nữa!” Kiều Trác Phàm bị xem nhẹ, lại bày ra vẻ mặt khó chịu. Cũng không biết là anh nhớ ra điều gì, đột nhiên đi lại bàn làm việc của mình lấy một cái khăn, sau đó bước chân đi về phía Tiếu Bảo Bối. Vào lúc Tiếu Bảo Bối ngồi xuống ghế sofa, anh cũng sáp lại ngồi xuống bên cạnh, hơn nữa còn cầm lấy khăn giấy chùi một bên gò má của Tiếu Bảo Bối.
“Bẩn hả?”
Bị anh cầm khăn giấy chà chà như vậy, Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực.
“Ừ!” Kiều Trác Phàm nghiêm túc gật đầu, giống như là trên mặt cô thật sự có cái gì đó bẩn vậy.
“Lạ nhỉ, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266055/chuong-126-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.