Khi nhìn thấy hai người ôm nhau, lời của bác sĩ liền im bặt.
“Cái này…”
Hứa Như đã sớm quẫn bách không dám ngẩng đầu lên, phía sau cũng không biết có bao nhiêu người đi vào, cảm giác bị mọi người quây lấy nhìn quá là gay go.
“Đỡ tôi dậy.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói bên tai Hứa Như.
Hứa Như tỉnh táo lại, lập tức đứng lên trước, lúc này bách sĩ mới đi tới đỡ Lý Thế Nhiên dậy, kiểm tra cho anh, xác nhận vết thương không bị rách ra thì mới đi ra ngoài.
Mặt Hứa Như luôn ở trong trạng thái nóng bừng…
“Anh vẫn chưa thuê y tá sao?” Hứa Như lo lắng hỏi.
Tình trạng này của Lý Thế Nhiên, quả thật là khó mà tự xử lý sinh hoạt cá nhân.
Cao Bân là trợ lý làm việc, sợ là không thích hợp để chăm sóc anh.
“Không thuê.” Lý Thế Nhiên nói lạnh lùng.
Hứa Như: “…”
“Không phải ông bảo em tới chăm sóc tôi sao?” Anh nói.
“Em… Em thật sự không thích hợp.”
“Trả lương cho em, thế nào?” Lý Thế Nhiên nhìn cô.
“Lý Thế Nhiên, anh thật sự cần em đến thế sao?” Hứa Như ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu anh.
Thế nhưng, cô biết bản thân cũng muốn ở gần anh.
“Đúng.” Lý Thế Nhiên thẳng thắn thừa nhận.
“Trong khoảng thời gian anh vẫn chưa xuất viện, em sẽ chăm sóc anh, coi như nể mặt ông nội, anh không cần trả lương cho em.”
“Hứa Như, chuyện tôi đề nghị, em suy nghĩ cho cẩn thận.” Lý Thế Nhiên bóp cằm cô, ánh mắt sâu thẳm.
Hứa Như ngây người, lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-dinh-cap/544965/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.