Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên ngồi một buổi chiều, cũng không nghĩ ra, cô nên cảm ơn Cố Thừa Diệu thế nào.
Cố Thừa Diệu, hình như trở nên hơi kỳ lạ.
Cau mày, cảm ơn anh? Cảm ơn thế nào? Tặng quà cho anh sao?
Cô đột nhiên nhớ ra, hình như mình chưa từng mua quà cho Cố Thừa Diệu.
Hai lần mua đồ cho Cố Thừa Diệu, đều bị người ta cắt ngang. Một lần là Bạch Yên Nhiên, một lần là Chiến Li ——
,
Nghĩ đến Chiến Li, lòng Diêu Hữu Thiên hiện lên chút kỳ lạ.
Lắc đầu, đè nén cảm giác kia xuống.
Bây giờ cô là cô Cố.
Công ty bách hóa.
Diêu Hữu Thiên đi dạo nửa ngày, cũng không nghĩ ra mua quà tặng gì cho Cố Thừa Diệu.
Cuối cùng trở lại tiệm trang sức lần trước.
,
Cô cũng tình cờ phát hiện ra, Cố Thừa Diệu lại xỏ một cái lỗ tai, ở bên tai trái.
Lúc cô ở Bắc Kinh, còn thấy anh đeo hoa tai. Sau khi đến thành phố Y, lại không thấy anh đeo nữa.
Chọn một đôi hoa tai thích hợp cho nam giới đeo ở quầy chuyên doanh*, Diêu Hữu Thiên cũng không biết chắc anh có thích hay không. Lại thuận tay chọn một đôi khuy cài tay áo, và cả một chiếc kẹp cà-vạt ——
*quầy chuyên doanh: quầy chỉ bán 1 loại hàng hóa.
Gói quà xong, suy nghĩ một chút, lại đến chợ một chuyến, mua rất nhiều món Cố Thừa Diệu thích ăn.
Khi về đến nhà Cố Thừa Diệu vẫn chưa về, Diêu Hữu Thiên cởi áo khoác xuống, vào phòng bếp bắt đầu bận bịu.
,
Vo gạo, rửa rau, thái thức ăn.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473030/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.