Editor: Xám
"Vì sao em không xem đây là duyên phận của chúng ta?"
Duyên phận?
Diêu Hữu Thiên muốn cười, cười không nổi. Lúc này tâm trạng cô vốn không vui lắm. Mà người đàn ông trước mặt.
Cô không biết vì sao hết một tới hai, hết hai tới ba muốn xuất hiện ở trước mặt mình.
Cho dù anh ta có nguyên nhân gì, hoặc là có mục đích gì, Diêu Hữu Thiên đều không quan tâm.
"Đường đường là thiếu gia nhà họ Chiến, cũng cần đến nói duyên phận gì đó với một cô gái nhỏ bé như tôi sao? Anh không cảm thấy, quá nực cười rồi sao?"
Với thế lực của nhà họ Chiến ở thành phố Y, với địa vị ngày hôm nay của Chiến Li, muốn phụ nữ thế nào chẳng phải vẫy vẫy tay là đã có?
Sắc mặt Chiến Li trở nên hơi u ám.
Làn môi mỏng, mắt sáng trong, mặc dù không lóa mắt bằng Cố Thừa Diệu, nhưng rất có khí chất của riêng mình.
Lúc này giữa khuôn mặt đó đã nhuộm lên nỗi sầu nhàn nhạt.
Diêu Hữu Thiên không biết có phải là ảo giác của mình không, thậm chí cô đã nhìn thấy, vẻ thống khổ chợt lóe lên trong mắt anh.
Thống khổ?
Cô đã nói gì? Khiến anh ta cảm thấy thống khổ?
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết bay tản mát theo gió, một lần nữa gò má Diêu Hữu Thiên lại dính vài bông tuyết.
Trên đầu, trên quần áo, cũng dính không ít.
Chiến Li nhìn cô, hai mắt luyến tiếc rời đi.
Hơn hai nghìn ngày đêm, bóng dáng của cô, nụ cười của cô, ánh mắt của cô, tất cả của cô. Thiên Thiên giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473140/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.