Editor: Xám
Cơ thể Cố Thừa Diệu, vào lúc nghe thấy tên Diêu Hữu Thiên, cuối cùng đã có phản ứng.
Anh đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Thừa Kỳ: "Anh nói cái gì? Anh nói cô ấy tìm em cả một buổi tối?"
Giọng nói có chút khàn, hậu di chứng của uống rượu rất nhiều, đầu cũng đau đớn kịch liệt. Nhưng không thể cướp đi tâm trạng khi anh nghĩ đến Diêu Hữu Thiên.
“Phải.” Cố Thừa Diệu gật đầu, thật ra cũng chưa tới cả một buổi tối, chỉ là đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Có điều thấy dáng vẻ hỗn loạn này của Cố Thừa Diệu, anh cũng không định nói thật: "Điện thoại của em reo liên tục, kết quả em cũng không nhận. Cuối cùng cô ấy gọi điện thoại khắp nơi. Mới tìm đến anh. Anh nói với cô ấy em ở cùng với anh. Cô ấy mới yên tâm."
Trong đầu anh hiện lên một chuyện quan trọng, không phải gì khác, mà là anh lại phạm quy rồi.
Anh đã đồng ý với Diêu Hữu Thiên, nếu như buổi tối không về nhà, sẽ nói với cô.
Nhưng bây giờ chẳng những anh không nói, hơn nữa còn không nhận điện thoại của cô.
Không chút nghĩ ngợi, anh lập tức di3ndAn@lequydo//n muốn rời đi. Cố Thừa Kỳ ngăn anh lại, không để anh đi.
"Anh nói, nếu như em đã về Bắc Đô rồi, có phải sẽ vào công ty làm việc không?"
"Tránh ra." Anh không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ấy, trước tiên anh muốn đi tìm Diêu Hữu Thiên.
"Thừa Diệu." Cố Thừa Kỳ nghiêm mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Anh hi vọng em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473148/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.