Editor: Xám
"Mẹ, có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tìm con sao?" Kiều Tâm Uyển nghe thấy giọng điệu này của con trai, cảm thấy hơi tức giận: "Mẹ là mẹ con đó."
"Mẹ." Trở ngại giữa Cố Thừa Diệu và Kiều Tâm Uyển tuyệt đối không phải hôm nay mới bắt đầu có: "Mẹ gọi điện thoại đến chính là để dạy dỗ con?"
"Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm Uyển thở dài: "Hôm qua bà nội con bị cảm vặt, cơ thể khó chịu, đã gọi điện thoại cho ba con. Ba mẹ vừa mới qua thăm bà."
"Bà nội không sao chứ?" Trong giọng nói của Cố Thừa Diệu có sự căng thẳng, nỗi căng thẳng đó vừa vào tai Kiều Tâm Uyển, tâm trạng lập tức phức tạp.
Con trai hiếu thuận thật, có điều chỉ hiếu thuận với bà nội nó.
Nghe thấy người bà nội khó chịu đã căng thẳng vậy rồi, người làm mẹ là bà vừa nói thêm với nó hai câu đã chê mình phiền.
Có phải người mẹ là bà hơi thất bại không, cảm nhận trong lòng Kiều Tâm Uyển hết sức phức tạp: "Bà nội con không sao hết, chỉ là lớn tuổi rồi, gặp gió lạnh thì hơi ho khan."
"Ngày mai con về thăm bà."
"Không cần đâu, bà nội con không có vấn đề gì lớn." Kiều Tâm Uyển vẫn biết tình hình công việc ở thành phố Y của Cố Thừa Diệu: "Bà bảo mẹ đừng nói với con, có điều bà vẫn luôn nóng lòng muốn ôm chắt trai."
Mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại thành chữ xuyên (川). Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào một điểm không rõ ở hành lang bệnh viện.
"Thừa Diệu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473173/chuong-147-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.