“ Anh theo dõi em?”
Diêu Hữu Thiên vừa nói xong liền biết mình lỡ miệng.
Dựa vào sự kiêu ngạo của Cố Thừa Diệu sao có thể theo dõi cô được chứ?
Bốn bề im lặng, cô cúi gằm mặt nhìn chân mình.
Cô không nói dối, ba mẹ cũng sống ở biệt thự Lâm Phong, điều này cũng biết.
Ra khỏi nhà Triệu Bách Xuyên cô đến nhà ba mẹ vừa vặn là thời điểm bữa tối.
Mặc dù Diêu Hữu Thiên không đói nhưng quả thực là ăn cơm ở nhà rồi mới về.
Vì vậy lúc Cố Thừa Diệu hỏi cô mới trả lời như vậy.
Nhưng cô biết hiện giờ bản thân có giải thích như thế nào đi chăng nữa, Cố Thừa Diệu cũng không tin.
Đặt trường hợp là cô thì kho thấy những bức ảnh đó cô cũng không tin.
Cố Thừa Diệu mím chặt môi. Anh không lên tiếng, cặp mắt sắc lẻm như nhìn con mồi mà quét lên người cô.
Dường như không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cô.
Phòng khách rơi vào sự yên lặng ngột ngạt, Diêu Hữu Thiên bị ánh mắt Cố Thừa Diệu chiếu thẳng đến khó chịu.
“ Cái đó, hôm nay em em quả thực đã gặp anh ta, cũng đến nhà anh ta, nhưng bọn em không có chuyện gì hết.”
Cố Thừa Diệu vẫn án binh bất động, vẫn dùng cặp mắt sắc lẻm ấy nhìn cô.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là cô đã nói dối anh.
Diêu Hữu Thiên vừa nói xong lập tức cảm thấy lời giải thích của mình không chút ích lợi gì.
Hoàn toàn không có tý tính thuyết phục nào, chỉ có giọng điệu nhẫn mạnh thêm, muốn giải thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473191/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.