Cô không muốn sống nữa, thả người nằm xuống giường, rúc vào trong chăn, lấy chăn kéo trùm đầu.
Xấu hổ quá đi mất.
Chăn bị anh kéo mạnh ra, gương mặt của Cố Thừa Diệu kề sát ngay mặt cô, bốn mắt nhìn nhàu, con ngươi sâu thẳm như biển cả khiến cô không thể nắm bắt được ý nghĩ của anh.
Cố Thừa Diệu chống hai tay bên người cô, nhìn thẳng vào mặt cô từ trên xuống: “ Cái này có phải là cô đang mời gọi tôi nhìn lại lần nữa cho rõ à?”
Bùm.
Lần này thì không chỉ có mặt của Diêu Hữu Thiên bùng cháy.
Lời nói của Cố Thừa Diệu khiến cô thấy cả người đều bất thường.
Anh vừa mới nói cái gì?
Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào cô, bàn tay hướng xuống dưới, mơn trớn xương quai xanh của cô, lướt qua tim, tiếp tục trượt xuống.
Các một lớp vải mỏng, cô cảm nhận rất rõ hướng đi của bàn tay anh.
Nuốt nuốt nước miếng, tim cô đập nhanh rộn ràng.
Cảm nhận được bàn tay anh đã lướt qua bụng, cô muốn ngăn lại nhưng toàn thân lại không hề có chút sức lực.
Trong lòng cũng nổi lên sự hy vọng mơ hồ, giống như là muốn anh thật sự làm việc gì đó.
Cả người mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không biết là vì bị cảm hay vì sự đụng chạm của anh.
Tay anh luồn vào trong lớp áo của cô, tiếp tục hướng lên trên.
Lòng bàn tay anh nỏng bỏng, dày dặn, bàn tay có lớp chai sần vuốt qua lớp da trơn mịn của cô.
Diêu Hữu Thiên thấy cổ họng khô khốc.
Ngón tay vẫn tiếp tục hướng lên trên, đi tiếp con đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473194/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.