“ Cố Thừa Diệu, em thích anh.”
Vì bị cảm giọng nói của Diêu Hữu Thiên hơi khàn, lúc nói cũng chỉ thì thầm.
Nếu không phải do trong phòng quá yên tĩnh, Cố Thừa Diệu còn tưởng bản thân mình nghe nhầm.
Xoay người lại, Cố Thừa Diệu nghiêng đầu, ánh mắt sâu thăm thăm còn kèm theo tia khó hiểu nhìn vào Diêu Hữu Thiên.
Cô vẫn đang sốt, cả người mê man, có thể câu nói ấy chỉ là một câu nói mớ, cơ bản không có ý nghĩa gì.
Anh vừa nghĩ vừa bước chân ra khỏi phòng.
Nhưng dường như ý thức được điều gì đó, anh lại ngồi xuống giường, Diêu Hữu Thiên trên giường vẫn ngủ rất say, không hề hay biết.
Cô nhăn mày, rất rõ ràng là do sốt cao khiến cô không thoải mái.
Cố Thừa Diệu không có bất ký động tác nào, anh ngồi đợi, đợi Diêu Hữu Thiên nói mấy chữ kia một lần nữa, muốn xác định bản thân mình không nghe nhầm, nhưng cô không lên tiếng lần nào nữa.
Trong lòng thắc mắc, Cố Thửa Diệu bản thân cũng không hề phát hiện tâm trạng của anh hơi căng thẳng.
Gần như là từ hồi mẫu giáo đến giờ anh thường xuyên nhận được thư tình của con gái.
Đến lúc học trung học thì tình trạng này còn xảy ra mãnh liệt hơn, mặc dù anh không thèm xem mà vứt luôn vào thùng rác nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những người con gái ấy.
Cho đến khi anh tốt nghiệp đại học bắt dầu lập nghiệp, thì những phụ nứ có ý với anh càng không kể hết.
Vô số phụ nữ tự tìm đến tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473197/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.