Lục Hạo Vũ nhìn đồng hồ thì đã gần trưa. Anh lên tiếng: “Đến trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi! Tiểu Trạch chắc cũng đói rồi!”
Cả đêm qua đến giờ Mạnh Ngọc Yên vẫn chưa ăn gì. Cô nhìn em trai bên cạnh, rồi lại nhìn Lục Hạo Vũ – người học trưởng ưu tú, gương mặt cuốn hút, lúc này đang dịu dàng nhìn cô, mời cô đi ăn trưa.
Không hiểu sao, Mạnh Ngọc Yên không thể nói lời từ chối.
Lục Hạo Vũ cười nhạt, mở cửa xe để Mạnh Vũ Trạch lên trước.
Đi ăn á?
Cố Kỳ Châu lập tức hưởng ứng!
“Đi thôi đi thôi! Từ đêm qua đến giờ tôi hầu hạ tổ tông nhỏ này đến mức kiệt sức rồi, Hạo Vũ, hôm nay cậu nhất định phải mời tôi một bữa ra trò!”
Vừa nói, anh ta vừa chạy về phía xe.
Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Cậu làm gì thế?”
Cố Kỳ Châu ngẩn người: “Tôi… đi ăn chứ làm gì nữa? Không phải cậu nói đi ăn sao?”
Lục Hạo Vũ: “Tôi nói đưa Ngọc Yên đi ăn, có nói đưa cậu đâu, cậu theo làm gì?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Anh ta sững sờ mất một lúc lâu mới phản ứng kịp.
“Khoan… Lục Hạo Vũ! Cậu đúng là qua cầu rút ván mà!”
Lục Hạo Vũ cười cười:
“Tôi rút rồi đấy, thì sao?
Dáng vẻ ấy, còn có chút… đắc ý!
Cố Kỳ Châu tức muốn nổ phổi.
Mạnh Ngọc Yên bên cạnh thấy vậy thì vô cùng ngượng ngùng: “Cái đó… anh Lục, hay là… để anh Cố đi cùng nhé?”
Cố Kỳ Châu lập tức nở nụ cười: “Đúng đấy! Tôi có công…”
“Chúng tôi là một nhà ba người đi ăn, cậu đi theo làm gì?” Lục Hạo Vũ ngắt lời, giọng dứt khoát.
Một… nhà… ba người!
Cố Kỳ Châu ngớ người.
Anh ta nhìn Lục Hạo Vũ, lại nhìn Mạnh Ngọc Yên, rồi liếc sang Mạnh Vũ Trạch… khóe miệng co giật.
Mạnh Ngọc Yên mặt đỏ ửng như cà chua chín.
Mạnh Vũ Trạch lại có vẻ rất thích cách gọi này.
Cố Kỳ Châu giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi không làm bóng đèn nữa, các người đi đi, đi hết đi!”
Lục Hạo Vũ kéo tay Mạnh Ngọc Yên đang đứng ngây ra, nhẹ nhàng đỡ cô lên ghế phụ phía trước.
Trên đường đến nhà hàng, anh vừa lái xe vừa liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh vẫn còn đỏ mặt, không khỏi bật cười.
“Sao Im lặng thế? Không muốn nói gì à?”
Anh bất ngờ lên tiếng khiến Mạnh Ngọc Yên giật mình.
“Hả? À… em…”
Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại rung lên.
Nhìn màn hình, Mạnh Ngọc Yên lập tức nhíu mày… là mẹ kế gọi.
Cô mím môi, sắc mặt không tốt, dứt khoát bấm từ chối.
Nhưng chỉ một lát sau, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Nghĩ đến bệnh của em trai, cô đành nghe máy.
“Alo…”
“Mạnh Ngọc Yên! Mày chết ở đâu rồi hả?!”
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã là tiếng gào rú giận dữ của Hàn Hương Cầm.
Mạnh Ngọc Yên lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp.
Hàn Hương Cầm gầm lên: “Mày hừ cái gì? Con tiện nhân! Tao nói cho mày biết, mau về ngay mà xin lỗi giám đốc Vương! Nếu con bé Mạnh Ngọc Dung không nhận được vai diễn, mày với thằng em bệnh hoạn của mày cứ chờ mà bị đuổi khỏi Mạnh gia đi!”
Tiếng trong điện thoại cực kỳ lớn, lại thêm Hàn Hương Cầm hét to, khiến cả khoang xe yên tĩnh nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Mạnh Ngọc Yên đỏ bừng. Lần này không phải ngại, mà là… nhục nhã.
Cô ghét nhất chính là bị người khác nhìn thấy mặt yếu đuối và tủi nhục của mình.
Mạnh Ngọc Yên cắn răng: “Mạnh gia đó là do mẹ tôi để lại, bà không có quyền đuổi chúng tôi đi. Nếu phải đi, thì là bà và con gái riêng của bà nên xéo khỏi đó!”
Nói xong, cô dứt khoát tắt máy.
Cô không muốn để Lục Hạo Vũ nghe thêm gì nữa.
Ghế sau, Mạnh Vũ Trạch sắc mặt hơi tái, cắn môi nhìn chị gái.
Mạnh Ngọc Yên quay đầu lại nhìn em trai, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Trạch, đừng sợ, bọn họ không có quyền đuổi chúng ta. Họ chỉ bắt nạt chúng ta để ép chúng ta tự rời đi thôi.”
“Đó là nhà của mẹ, chỉ cần chúng ta không đi, không ai có tư cách đuổi chúng ta ra khỏi đó!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.