Cố Vân Tịch nhìn Lục Hạo Vũ, ánh mắt mang theo vài phần thâm ý, không hỏi han gì mà trực tiếp đồng ý: “Muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi, Hạo Vũ bận rộn suốt bao năm nay, luôn cố gắng như vậy, khó khăn lắm mới về nước, chơi cho thoải mái một chút cũng tốt!”
“Người trẻ mà! Tuổi xuân chỉ có mấy năm đó, phải biết hưởng thụ chứ!”
Lục Hạo Vũ: “…”
Lục Hạo Đình: “…”
Một khi Cố Vân Tịch đã không can thiệp nữa, Lục Hạo Vũ tự nhiên có được tự do. Dù sao mấy năm nay sự nghiệp của anh gần như đều do Cố Vân Tịch sắp xếp.
Anh cũng có tài sản riêng trong tay, dù không đi làm, cũng vẫn rất dư dả.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nay lớn rồi, đưa ra yêu cầu nhỏ thế này, gia đình đương nhiên không phản đối.
Thế là, đến chiều, Lục Hạo Vũ lái xe đi đón bạn gái nhỏ với vẻ hào hứng.
…
Tại trường học, sau giờ tan lớp, Mạnh Ngọc Yên cầm sách vở bước ra cổng trường, lúc này một cô gái chạy về phía cô.
“Ngọc Yên!”
Cô gái này vóc dáng không cao bằng Mạnh Ngọc Yên, nhưng vì mang giày cao gót nên trông có vẻ cao hơn cô một chút.
Nhan sắc không nổi bật, thua xa Mạnh Ngọc Yên, nhưng lại biết cách ăn mặc, phối đồ rất khéo léo. Dù trên người không mặc đồ hiệu đắt tiền, nhưng từng món đều rõ ràng đã được lựa chọn cẩn thận. Trang điểm cũng tinh tế, rõ ràng là một cô gái rất chăm chút cho cuộc sống.
“Ngọc Yên, hôm nay tan học sớm, chúng mình đi làm thêm nhé! Tớ đã nói với ông chủ rồi, ông ấy đồng ý cho cậu làm.”
Cô gái tên là Vương Tinh Tinh, là bạn cùng lớp với Mạnh Ngọc Yên.
Nhà không giàu, thường xuyên phải đi làm thêm, nhưng cuộc sống của cô ta tốt hơn Mạnh Ngọc Yên khá nhiều, điều kiện gia đình cũng khá hơn.
Trước đây cô ta thường cùng Mạnh Ngọc Yên đi làm thêm kiếm tiền, hôm nay tan học sớm, liền tới rủ cô đi cùng.
Mạnh Ngọc Yên khựng lại, rồi đáp: “Cái đó… hôm nay tớ không đi được, tớ có chuyện khác rồi.”
Vương Tinh Tinh ngẩn ra, lúc này mới nhìn kỹ quần áo trên người Mạnh Ngọc Yên, ngó một lúc, cô ta lập tức kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, Ngọc Yên, cậu… cậu phát tài rồi hả? Cái váy này hơn hai nghìn tệ đấy! Thật… thật không đó?”
Mạnh Ngọc Yên cứng người lại.
Cô đã bảo học trưởng đừng mua đồ đắt tiền cho mình rồi, vì sợ bị người ta nhận ra. Không ngờ cái váy này lại bị Vương Tinh Tinh nhìn ra ngay.
Cô vô thức lùi lại một bước: “Không… không phải đâu! Cái này… chắc là hàng nhái đó.”
Vương Tinh Tinh cau mày. Cô ta biết rõ đây là đồ thật.
Trước đó cô ta từng xem qua cái váy này ở cửa hàng, rất thích, nhưng hơn hai nghìn tệ, cô ta không đủ tiền mua.
Chất liệu này, vừa chạm vào là nhận ra ngay, đúng là chiếc váy cô ta từng ngắm nghía mấy ngày trước.
Vương Tinh Tinh nói: “Cậu thực sự không đi làm à? Tớ đã nói với ông chủ rồi, bên đó lương cao hơn chỗ khác nhiều, bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy.”
Trước đây, chỉ cần có việc làm, có thời gian, Mạnh Ngọc Yên chắc chắn sẽ đi.
Lúc này, cô cũng đang do dự. Cô không thể cứ mãi dựa vào học trưởng, vẫn phải tự lập.
Làm thêm là điều nên làm, từ trước đến giờ cô vẫn làm vậy, nhưng hôm nay, học trưởng đã nói sẽ đến đón cô sau giờ học… cô rất muốn gặp anh ấy!
Đang do dự thì điện thoại cô reo lên, mở ra xem, là tin nhắn từ Lục Hạo Vũ: “Anh đến cổng trường rồi, đang đợi em!”
Mạnh Ngọc Yên vui mừng, lập tức nói với Vương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, cậu cứ đi đi! Tớ còn có việc, tớ đi trước nhé!”
Nói xong, ôm sách chạy vội về phía cổng trường.
Là một cô gái trẻ đang trong giai đoạn yêu đương, niềm vui đó chẳng giấu nổi trên gương mặt. Cô rất muốn gặp Lục học trưởng của mình, rất, rất muốn.
Vương Tinh Tinh nhìn bộ dạng cô ấy, nhíu mày, theo bản năng liền bước theo sau.
Tới cổng trường, cô ta liền thấy Mạnh Ngọc Yên bước lên một chiếc xe Bentley màu đen.
Vương Tinh Tinh lập tức trợn to mắt: Bentley à? Là người có tiền thật rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.