Không chỉ mình Đồng Quang nhận ra hôm nay nàng có chút khác thường, mà nàng cũng nhận ra sự bất thường của Đồng Quang.
Tối nay hắn nói rất ít, thường ngồi ngẩn người bên cửa sổ, thỉnh thoảng gọi vài tiếng mới thấy hắn có phản ứng.
Chuyện lớn nhất xảy ra đêm nay, chẳng qua là cứu được hai mẹ con kia. Nàng đoán chắc Đồng Quang cũng đang nhớ mẹ mình, dù gì hắn có ký ức, biết mẹ mình trông như thế nào.
Không thể phủ nhận, Đồng Quang là người đẹp trai nhất mà nàng từng gặp, nhưng miệng hắn thật đáng ghét, lại còn ngạo mạn, khiến nàng không ưa nổi. Nhưng sau đêm nay, khi hắn ngoài mặt cứng rắn nhưng lại mềm lòng mà cứu hai mẹ con nọ, nàng thấy hắn… thật ra cũng không đến nỗi.
“Đồng Quang.”
Hắn cau mày đầy khó chịu, con nha đầu không biết tôn ti này!
“Nói đi.”
“Sau khi giải trừ khế ước, huynh định… làm gì?” Không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác mình với Đồng Quang đã thân thiết hơn đôi chút.
Đồng Quang nhắm mắt, ngón tay gõ nhịp lên song cửa sổ: “Liên quan gì đến ngươi?”
Nàng mím môi, có chút bối rối.
Gió thổi làm chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng, bầu trời âm u như đang ủ mưu cho một trận mưa lớn, nàng có thể ngửi thấy mùi đất âm ẩm đang dâng lên.
Đồng Quang liếc nàng một cái, lười nhác nói: “Ngươi đã giúp ta về lại cố hương, thì ta cũng giúp ngươi tìm lại thân thế, như vậy…”
“Không cần.” Chưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngang lời.
Cái con nha đầu không biết trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899431/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.