Khuê phòng trước mắt trông rõ là đã qua tay chủ nhân chăm sóc kỹ lưỡng, ngày thường hẳn tươi tốt um tùm, hoa rực ngát hương, ngay cả dưới bóng đêm không một tia sáng vẫn thoáng vẹn vẻ đẹp của nó.
Nhưng giờ đây, chỉ thấy cảnh chết chóc bao trùm.
Nàng kìm nén cơn kinh hãi, nhìn kỹ trong sân có mười tám xác người, trong đó bốn trẻ nhỏ. Thân xác họ phù nề hơn người thường, tất cả co quắp, vươn mình bò lên phía cổng, miệng há rộng, mắt trợn ngẩn, bảy lỗ thủng rỉ máu, quần áo ướt sũng, phía dưới mỗi xác đều vũng vũng nước đọng…
“Lui lại!” Đồng Quang giọng lặng như băng. Hóa ra ban đầu ở ngoài sân hắn đã cảm nhận được hơi ẩm, họ đều bị dìm chết trong nước!
Cảnh tượng ấy, thiếu nữ phải ít nhìn lại.
Nàng dựa vào tường, nôn sạch trào vật trong bụng rồi th* d*c, nhưng trong đầu vẫn quay cuồng hình ảnh kinh hoàng.
Đồng Quang đứng bên cạnh, nhìn bàn tay nàng run lên muốn đưa ra đỡ, vẻ mặt chua xót. Lát sau thấy nàng tự lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Họ bị nước biển dìm.”
Nghe thế, nàng trợn tròn mắt, không dám tin: “Nước biển?”
Vùng Bắc lắm sa mạc, cách biển chừng vạn dặm, sao lại dìm họ bằng nước biển được?
Nhưng nàng tin Đồng Quang.
“Ừ. Tình trạng chết ngạt chỉ xảy ra khi bị dìm trong nước mặn. Họ nhà này không hề có hồ ao, hai phố bên cạnh cũng vậy. Vết máu còn tươi trên mặt chứng tỏ họ vừa chết, khắp sân tỏa mùi tanh ngọt đặc trưng của biển.”
Nàng ngoảnh nhìn vội “Thu Viện”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899434/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.