Chiếc xích đu đu rất cao, vượt qua cả bức tường, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài mờ mịt sương khói.
Tiếng a nương vang lên phía dưới, trách cha không nên đẩy nàng cao như vậy, cẩn thận kẻo ngã.
Lời còn chưa dứt, nàng quả nhiên ngã xuống từ trên cao, hoảng hốt muốn dùng tay chân để đỡ, nhưng không ngờ lại rơi vào trước cửa một viện lạ.
Té từ độ cao như thế, nàng lại không hề thấy đau, chỉ là váy áo dính bụi, nàng xót của mà phủi nhẹ. A nương đã nói rồi, những hạt châu lưu ly thêu trên váy đều do bà tự tay đính vào.
Cánh cổng viện đóng chặt, nhưng không ngăn được tiếng tơ đàn trầm bổng vọng ra từ bên trong.
Nơi này… chính là viện của Trần Thu Thời. Nhưng cảnh tượng trước mắt phồn hoa rực rỡ, hoàn toàn khác với những gì nàng từng thấy trước đó.
Cánh cửa lớn mở từ bên trong, một lão nhân bước ra, lưng còng, mặt mũi hiền từ, cất lời mời gọi: “Cô nương mời vào, gánh hát đã bắt đầu diễn rồi, nếu đến trễ e là không xem kịp.”
Nàng nhíu mày, đứng yên không động đậy.
Lão nhân này chính là một trong những người chết đêm ấy, dáng chết kỳ lạ khiến nàng đến giờ vẫn còn nhớ rõ. Nàng nhìn vào mắt ông ta, không hề sưng hay lồi ra, giống người bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nương?”
Nàng hoàn hồn, thầm nghĩ, thật kỳ quái, người đã chết sao lại có thể sống lại? Nhưng cũng tốt, cho nàng cơ hội hỏi Trần Thu Thời về chuyện cây dù hỏng kia.
“Thu… Thời tiên sinh… có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899440/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.