Những lời nói tưởng chừng đơn giản kia, rơi vào tai nữ tử đang đứng ở nơi cao, nàng ngẩng mắt nhìn hắn, trong đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng, ngón tay nhẹ lướt qua nụ hoa còn chưa nở.
Thế nhưng nàng cảm nhận rõ ràng, khoảnh khắc này, Đồng Quang xa cách biết bao, lạnh lùng biết bao.
Nàng hoàn hồn, khẽ gọi: “Huyền Chúc…”
Nhưng chỉ thấy Huyền Chúc đang đắm đuối nhìn biển hoa trước mặt, như thể đã rơi vào một giấc mộng đẹp chờ đợi từ lâu.
Không đúng, tất cả đều không đúng.
Đồng Quang chưa bao giờ ôn nhu như vậy. Nên cảnh tượng trước mắt đây, e là chẳng khác gì thứ mê khí trong núi Vô Danh, nơi khó phân thật giả. Nàng hơi nheo mắt, cảnh giác nhìn quanh. Ngoài Đồng Quang giữa biển hoa, nàng chẳng nhìn thấy ai khác.
Hồi tưởng lại lúc ấy, dường như chính Đồng Quang hoặc là đoạn đao đã giúp nàng tỉnh mộng. Trải qua nhiều lần rèn luyện, đoạn đao ấy nàng đã dùng quen tay hơn trước rất nhiều. Ý niệm vừa động, thân đao trên lưng khẽ rung lên.
Ngón tay nàng miết nhẹ lên đồ án tròn nổi lên trên chuôi đao, lần này dường như nàng cảm nhận được một mùi máu tanh nhàn nhạt. Trong lòng trào lên một cơn ghê tởm, nhưng đồng thời lại có một thứ cảm giác không sao diễn tả, mãi sau này nàng mới hiểu ra, thì ra đó là hưng phấn.
Nàng xách đao, bước chậm về phía trước, đứng đối diện Đồng Quang, ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nơi khóe môi chưa từng chạm đến đáy mắt.
Tuy nhận thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899497/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.