Dù Tàn Mị xoay tròn, chuông ngân từng tiếng. Thanh âm trong trẻo, nhưng càng vang càng trống vắng, khiến lòng người hoang mang chẳng rõ vì đâu.
Nước mắt Ôn Niệm Nam rơi xuống mặt đất, giọng nàng khẽ run: “…Tôn chủ…”
Yến An Thì chẳng buồn đáp. Y đang bận cõng Thư Tửu trên lưng, trong mắt chỉ có người sau lưng kia, còn về Đồng Quang…
Y thực lòng chẳng bận tâm.
Y cảm nhận được hơi thở của nàng đã ổn định hơn đôi chút, bất giác nhớ tới khoảnh khắc Đồng Quang hóa thành quang ảnh mà tan biến.
Chưa đi xa khỏi sơn đạo, y lại quay đầu trở lại. Lúc ấy, Ôn Niệm Nam đã bước đến dưới dù Tàn Mị, nơi ánh chuông lặng lẽ xoay tròn giữa không trung. Khóe mắt nàng vẫn còn ướt, nhưng ánh nhìn đã thay đổi hoàn toàn, lạnh lẽo và thâm trầm.
Nàng ta vươn tay lên cao, muốn bắt lấy chiếc dù đang lơ lửng giữa không trung.
Yến An Thì lập tức bay tới, đoạt lại dù Tàn Mị, ánh mắt lướt qua Ôn Niệm Nam. Kinh ngạc và phẫn nộ đan xen trong mắt nàng ta, nhưng y chẳng dừng lại một khắc, xoay người mà đi.
Ôn Niệm Nam sao đuổi kịp y? Ngay cả ngựa của nàng ta cũng bị Yến An Thì cướp đi.
Nàng ta quay về Phàm Sơn Trang, trong lòng trống rỗng không một tia sinh khí như chính tòa sơn trang này.
Một nha hoàn vội chạy tới đỡ lấy nàng ta đang loạng choạng: “Tiểu thư, người có bị thương ở đâu không?”
Ôn Niệm Nam lắc đầu, rồi chợt siết lấy tay nha hoàn: “Ôn Liễu Phàm đâu rồi?”
“Trang chủ mang theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899511/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.