“A Di Đà Phật, thí chủ đường xa vất vả rồi.”
Tam Hợp chắp tay niệm Phật, cố tỏ ra chững chạc, song vóc dáng còn chưa cao tới ngực Yến An Thì. Cậu phải nhón chân nhìn vào người được quấn kỹ trong đại bào, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”
Thanh kiếm của Yến An Thì đã kề sát vai cậu, dù trên mặt phủ đầy mỏi mệt, ánh mắt y vẫn sáng rực như tuyết giữa đêm.
Nhưng y không có sát ý.
Tam Hợp khẽ mỉm cười, lại niệm một câu “A Di Đà Phật”, thần sắc bình tĩnh không có chút sợ hãi: “Cô nương trên lưng người, bần tăng từng gặp qua. Ta cũng biết hai vị muốn đến Phù Sinh Các ở Đôn Hoàng. Có điều, với tình trạng hiện giờ của người, e rằng không đi tiếp được, cho nên… ta tới là để đưa lạc đà.”
Yến An Thì nheo mắt nhìn con lạc đà phía sau tiểu hòa thượng: “Ngươi đưa lạc đà cho bọn ta, vậy còn ngươi?”
“Bần tăng chỉ cần trở về chùa là được, ngay gần đây thôi, người xem kìa.” Cậu đưa tay chỉ.
Yến An Thì nhìn theo, quả nhiên trong bụi cát phía xa có một ngôi cổ tự hiện ra, rõ ràng thế mà khi nãy lại chẳng hề trông thấy.
Thôi vậy. Thế gian này, việc kỳ dị còn nhiều, có một chuyện ly kỳ nữa… cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Y cẩn thận an trí Thư Tửu lên lưng lạc đà, cúi đầu khẽ nói lời cảm tạ.
Tiểu hòa thượng bước đi nhỏ nhưng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa nắng cát.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899512/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.