Xe ngựa hối hả băng qua con đường gập ghềnh, màn rèm trước cửa bị gió cuốn bay phần phật, tiếng động cũng chẳng nhỏ. Thư Tửu nghe âm thanh gió rít bên tai, khẽ gật đầu, đôi mắt nàng vẫn có vẻ mơ hồ, không còn ánh sáng linh động như xưa.
Đồng Quang siết chặt lòng, vội dời ánh nhìn khỏi nàng.
Hộp gấm vừa bật nắp, một làn hương đậm đặc tức khắc lan tỏa. Mùi hương ấy, thật khó mà hình dung cho đúng. Nó ngọt, rất ngọt, một thứ hương khiến người ta dễ say mê.
Thư Tửu lắc đầu, cố xua tan những hình ảnh mơ hồ bất chợt ập tới trong tâm trí, hỏi khẽ: “Đây là gì vậy?”
Đồng Quang khẽ bật cười, giọng có phần trào phúng: “Hương nữ tử.”
Bên trong hộp nằm vỏn vẹn một viên châu đỏ thắm, lăn qua lăn lại trong lòng hộp trống trơn.
“Hương nữ tử là gì?” Thư Tửu cau mày, đưa tay che mũi, cẩn trọng nghiêng người tránh xa về phía Đồng Quang.
Hắn liền đóng hộp lại, tiện tay ném cho Huyền Chúc. Con tiểu yêu kia mắt vẫn nhắm nghiền, miệng há ra liền nuốt trọn cả hộp lẫn châu vào bụng, nhai nhồm nhoàm vài cái, còn không quên khen ngợi: “Hiếm có thật đấy, ta bao lâu rồi chưa thấy loại quý vật thế này.”
Đồng Quang đưa tay vào ống tay áo Thư Tửu, lôi ra chiếc khăn tay, vừa lau sạch ngón tay, vừa nhàn nhạt nói: “Cái thứ tên đẹp mà lòng dạ thối nát ấy. Gọi là hương nữ tử, kỳ thực chỉ là một loại dược hoàn, có thể khiến người ta mê loạn, đắm chìm trong ảo mộng.”
Thuở xưa, Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899520/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.