Trên đỉnh Côn Lôn giờ đây chỉ còn tiếng gió tuyết rì rào, sự yên lặng đột ngột khiến Thư Tửu cảm thấy bất an.
Lửa nóng và thiêu đốt trong mắt nàng không có lấy một chút thuyên giảm, lông mi khẽ run, còn vương lại vết máu đã khô.
Nàng cảm nhận được hộp dù vẫn đang tựa nơi bắp chân mình mà đứng, vậy mà trong lòng lại bấn loạn đến cùng cực. Nàng đưa tay lần mò tìm hộp, ôm chặt vào lòng, chẳng màng đến góc cạnh chọc vào người đau nhức.
“Yến An Thì?”
Nghe tiếng gọi ấy, Huyền Chúc nức nở vài tiếng, nhảy lên vai nàng, đáp: “Hắn, hắn đi xuống núi khống chế cái tên thần thị quan chết tiệt kia rồi.”
Hiển nhiên lời này không chịu nổi kiểm chứng. Thấy nàng chau mày định hỏi thêm, Huyền Chúc vội lên tiếng cắt ngang: “Mau lên, Đồng Quang xuất hiện rồi, chúng ta phải qua đó để hắn quy hồn.”
Giường băng huyền tinh chưa từng được đẩy ra, bức tường cũng đã khép lại, hẳn là vì Tư Cống Hi đã ngất lịm.
Thư Tửu bước từng bước lảo đảo, thân thể như không còn nghe theo sự điều khiển, mỗi hơi thở đều nặng nề, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng cố nghe theo lời dẫn đường của Huyền Chúc, nhưng chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào. Không nhìn thấy, hóa ra lại là một tổn thương trí mạng đến thế.
Khoảng cách dần rút ngắn, trong lòng nàng ôm lấy hộp dù, cảm nhận được bên trong đang rung động mạnh mẽ. Khi ngón tay chạm được vào thân thể của Đồng Quang, nàng lại có phần không dám.
Nàng rụt rè, chỉ dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899531/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.