🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 5: Cô ấy mềm mại quá.

Edit & beta: Cún

Sau bữa trưa, Tạ Quyến Hòa được Đồng Kính Thường đưa đến phòng cờ để đánh cờ.

Đồng Kính Thường là một người mê cờ đến cuồng. Mấy đứa nhỏ trong nhà thì chỉ chơi được sơ sơ, chẳng ai chịu ngồi lâu để đánh với ông. Còn con cái nhà bạn bè thì hiếm có đứa nào là đối thủ xứng tầm.

Tạ Quyến Hòa không chỉ đánh cờ giỏi, mà cách đánh còn điềm đạm, chắc chắn, biết nhìn toàn cục. Gặp được kỳ phùng địch thủ như vậy, Đồng Kính Thường sao có thể dễ dàng bỏ qua, hết ván này đến ván khác nối tiếp nhau.

Đồng Uyển Thư là một “mọt” tiểu thuyết, còn Đồng Lạc Y thì nghiện game. Ăn xong, hai người tách nhau ra, mỗi người về góc riêng của mình, người thì đọc truyện, người thì chơi game.

Dư Bội Trân lên lầu để “bắt” Đồng Uyển Thư.

Lúc này Đồng Uyển Thư đang tựa vào bệ cửa sổ đọc truyện, một tay chống đầu. Buổi trưa cô uống hai ly rượu trái cây, cả người hơi chếnh choáng. Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mang vẻ lười biếng mà dịu dàng như một mỹ nhân yếu mềm.

Dư Bội Trân ngồi xuống bên bệ cửa sổ, mỉm cười: “Đừng có rảnh là ôm điện thoại suốt vậy, hại mắt lắm. Quyến Hòa vẫn đang ở dưới nhà đó, còn con thì trên lầu ôm điện thoại, trông giống ai chứ chẳng ra dáng gì cả.”

Đồng Uyển Thư chẳng buồn ngẩng mắt lên, chỉ nói: “Ba không phải đang chơi cờ với anh ta sao? Ba đã là người mấy chục tuổi rồi, còn cần bao nhiêu người bầu bạn nữa chứ? Có phải trong tập đoàn đâu mà phải có cả đám người vây quanh.”

Dư Bội Trân khẽ cười: “Các con mà đối xử kiểu này là không đúng đâu.”

“Đối xử gì chứ.” Đồng Uyển Thư thờ ơ đáp lại.

“Đừng có giả ngây với mẹ. Con tưởng nó bày vẽ đủ thứ thế là vì cái gì?” Dư Bội Trân nhìn thấu rõ, Tạ Quyến Hòa không phải kiểu người biết dẻo miệng, vậy mà lại đặc biệt để tâm đến Đồng Đồng nhà bà.

Đồng Uyển Thư vẫn đọc truyện như nuốt chữ, vừa xem vừa đáp: “Con làm sao mà biết được.”

Dư Bội Trân mỉm cười: “Được rồi, không biết thì thôi. Cách các con trẻ bây giờ quen nhau, người già như mẹ không hiểu nổi. Quan sát một thời gian rồi hẵng tính, cũng không phải không được.”

Bà cũng không muốn chuyện của đứa thứ hai lại quyết định quá sớm, cứ từ từ rồi tính. Chuyện của đứa lớn, nếu không phải vì lúc đó sức khỏe ông Đồng không tốt, thì khi xưa cũng sẽ không vội vã quyết định vậy, còn chưa kịp tìm hiểu kỹ càng xem xét hỏi han gì cả.

Đồng Uyển Thư vừa đọc truyện lia lịa vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ, mẹ chẳng phải đã nói sẽ ủng hộ suy nghĩ của con sao? Mới có bao lâu đâu mà đã đổi chiều hoàn toàn rồi. Lòng dạ mẹ dường như nghiêng hẳn về phía Tạ Quyến Hòa luôn ấy. Người ngoài không biết còn tưởng ảnh là con trai ruột của mẹ cơ.”

Dư Bội Trân “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn con gái thứ hai, trong ánh mắt vừa có ý cưng chiều vừa mang theo nụ cười: “Cái con bé này… Tại mẹ quan sát thấy nó cũng được đấy chứ, nhân phẩm tốt, mọi mặt đều xuất sắc. Con là bảo bối xinh đẹp của mẹ, mẹ sao nỡ để con sau này phải gả cho mấy cái loại vừa xấu vừa chẳng ra gì.”

Đôi mắt Đồng Uyển Thư dịu lại, giọng cũng mềm xuống: “Mẹ, trước đây mẹ từng dạy ba chị em tụi con là không được coi trọng vẻ ngoài, phải nhìn vào phẩm chất con người.”

Dư Bội Trân bật cười: “Con cũng nói là trước đây mà. Giờ mẹ nghĩ thông rồi, nhân phẩm thì nhất định phải có, nhưng đời này người vừa đẹp vừa có nhân phẩm đâu có thiếu. Chứ mà xấu quá thì không được, ảnh hưởng tới gen đời sau.”

Lúc sinh được cô con gái xinh đẹp thế này, bà đã vất vả biết bao nhiêu, sao lại nỡ để con gái chịu thiệt. Làm mẹ, dĩ nhiên phải nghĩ cho con mình. Bà còn cố tình đi dò hỏi các chị em bạn thân ở Hải Thành, quanh Tạ Quyến Hòa không hề có mấy người đàn bà lộn xộn, trước giờ anh ta luôn kín tiếng, không bao giờ mập mờ với ai cả.

Dư Bội Trân đang nghiêm túc phân tích, quay đầu lại liền thấy con gái đang trêu chọc mình, bèn bật cười khe khẽ: “Này, gan lớn rồi nhỉ, dám chọc ghẹo cả mẹ luôn rồi.”

Đồng Uyển Thư cũng bật cười, cô bị câu “xấu quá thì ảnh hưởng đến gen đời sau” của Dư Bội Trân chọc cười.

Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Quyến Hòa đúng là có gen di truyền không tệ.

Lông mày như vẽ, mắt sáng như sao, sống mũi thẳng, khuôn mặt như trăng rằm, đúng kiểu đẹp trai theo cách cổ điển.

Dư Bội Trân thu lại nụ cười, đổi giọng dịu dàng hơn, thương lượng: “Mẹ không chọc con nữa, vẫn là câu nói đó, tìm bạn đời thì phải chọn người có phẩm chất thật sự tốt, chứ không phải chỉ là người đối xử tốt với con.”

“Biết rồi mà. Chỉ đối xử tốt với mình thôi thì đến một ngày người ta không muốn tốt nữa, sẽ trở thành thảm họa. Nhẹ thì chia tay, nặng thì tan nát từng mảnh. Yêu và cảm giác mới mẻ có thể biến mất, nhưng trách nhiệm và cách cư xử thì phải tồn tại mãi.”

Đồng Uyển Thư đọc vanh vách như tụng kinh.

“Ôi, con bé này…” Câu nào cũng là lời bà định nói, thậm chí còn thêm cả câu “sẽ trở thành thảm họa, nhẹ thì chia tay, nặng thì tan nát từng mảnh.”

Dư Bội Trân cũng không biết phải nói gì thêm, mấy lời này bà đã dạy ba chị em từ lúc còn nhỏ xíu, nói đi nói lại bao năm rồi, giờ ba đứa đứa nào đứa nấy đều thuộc nằm lòng.

Đồng Uyển Thư biết rõ Tạ Quyến Hòa là người khiến ba mẹ cô rất hài lòng, nên cũng không nói gì thêm.

Tạ Quyến Hòa đúng là có bản lĩnh khiến người khác vừa ý.

Cô cũng không muốn vào lúc này tỏ thái độ quá cứng rắn mà khiến mẹ buồn lòng.

Dư Bội Trân rút điện thoại khỏi tay Đồng Uyển Thư, “Bảo bối à, hôm nay không được xem điện thoại nữa, hại mắt lắm, đọc sách cũng không được đâu. Ở trên lầu đủ lâu rồi, xuống dưới đi dạo một chút.”

“Dạ… được ạ.” Đồng Uyển Thư vừa đưa tay định lấy cuốn sách giấy thì cũng bị Dư Bội Trân tịch thu luôn.

Không còn gì để xem nữa.

Haizz, tình tiết trong truyện đang gay cấn mà, ngứa ngáy trong lòng lắm.

Chỉ còn cách xuống lầu thôi.

Đồng Uyển Thư đi xuống, còn ở dưới lầu, trong phòng chơi game, Đồng Lạc Y cũng bị Dư Bội Trân “lôi” ra ngoài.

Bị kéo ra một cách hoàn toàn, vừa đi vừa gào, cái mic còn treo lủng lẳng ở cổ áo.

Hai người vừa gặp mặt, cảm giác đồng cảnh ngộ khiến họ càng thấu hiểu nhau hơn. Đồng Lạc Y khoác lấy cánh tay thon của Đồng Uyển Thư, ghé tai cô thì thầm, “Công chúa Đồng Đồng, cái ông chú đó với ba chúng ta cứ như anh em ruột ấy, chi bằng kết nghĩa luôn đi cho rồi.”

“Phì.” Đồng Uyển Thư bị Đồng Lạc Y chọc cười khẽ một tiếng. Câu nói vừa lố vừa táo bạo thế này mà để ba nghe được thì… chắc chắn sẽ bị lột một lớp da.

Dư Bội Trân tình cờ nghe thấy, trừng mắt nhìn cô con gái út, “Con nói kiểu đó được à! Cái miệng con suốt ngày chỉ biết nói vớ vẩn, còn làm được trò trống gì nữa chứ!? Ba các con cũng thật là, Quyến Hòa đến thăm vất vả lắm mới có dịp, cơ hội tốt như vậy mà lại để ông ấy chiếm mất, càng ngày càng không biết điều. Để mẹ đi nói cho rõ ràng!” Nói xong thì quay người đi về phía phòng cờ.

“Mẹ ~~” Đồng Uyển Thư bước nhanh theo sau. Đây là làm gì vậy chứ, cô thật sự không cần ở riêng với Tạ Quyến Hòa đâu. Cuối tuần vất vả mới được yên ổn một chút, cô chỉ muốn ở một mình để tiếp tục đọc tiểu thuyết thôi.

Đang đọc đúng đoạn hay nhất thì bị chen ngang, cảm giác đó thật sự khó chịu vô cùng, chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn đọc tiếp tiểu thuyết thôi.

*

Dư Bội Trân nhẹ nhàng nói bóng gió với Đồng Kính Thường mấy câu, nhưng buổi trưa ông ấy uống vài ly rượu trái cây vì vui vẻ, đến chiều lại cùng Tạ Quyến Hòa hăng say đánh cờ.

Có chút lâng lâng, lời vợ nói chẳng lọt tai.

Tạ Quyến Hòa đang ở đây, Dư Bội Trân cũng khó mà nổi “uy nghi thần thánh” được, đành cố nặn ra một nụ cười với ông chồng vô tâm: “Lão Đồng, ra đây một lát, em có chuyện muốn nói.”

“Tìm tôi làm gì, đang bận đây. Chờ một lát.” Đồng Kính Thường đang chăm chú nghiên cứu nước cờ, tinh thần đang rất phấn chấn, làm gì còn tâm trạng mà nghe ai nói gì. Ngẩng đầu lên thấy Đồng Uyển Thư đang đứng sau vợ, liền mỉm cười rạng rỡ: “Đồng Đồng đến đúng lúc, ba lâu lắm rồi chưa được uống trà con pha. Quyến Hòa à, Đồng Đồng kỹ thuật pha trà cũng rất giỏi đấy, cháu phải nếm thử mới được.”

Dư Bội Trân trừng mắt lườm ông mấy cái, không chỉ tự mình quấn lấy Quyến Hòa đánh cờ, giờ còn chỉ huy cả con gái đến hầu hạ nữa!

Lão già này đúng là đắc ý đến mức quên cả trời đất, không biết nhìn sắc mặt ai cả!

Nếu không phải vì còn có Quyến Hòa ở đây, bà đã cho ông biết tay rồi!

“Dạ biết rồi, ba~” Đồng Uyển Thư kéo dài giọng trả lời, lười biếng như mèo con.

Tạ Quyến Hòa từng nếm qua rượu và cocktail do Đồng Uyển Thư pha, hương vị thanh nhẹ mà đậm đà, vừa giữ được mùi trái cây nguyên bản, lại có hậu vị rượu tinh tế, khiến người ta khó quên.

Chỉ là… anh chưa từng nghĩ cô còn biết pha trà. Càng tiếp xúc lại càng có nhiều điều bất ngờ và thú vị.

Từ lúc Đồng Uyển Thư bước vào, ánh mắt của Tạ Quyến Hòa vẫn chưa rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Ánh mắt của Tạ Quyến Hòa chẳng hề né tránh, vừa nóng rực, vừa đầy tò mò mới mẻ, xen lẫn cả những cảm xúc phức tạp khác, lạ thay, kiểu mãnh liệt và thẳng thắn ấy lại rất hợp với khí chất cứng cỏi, nam tính của anh.

Đồng Uyển Thư đâu phải đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện đời, ánh mắt nóng rực lại thẳng thắn như thiêu đốt của Tạ Quyến Hòa rơi trên người cô là thật, cô cảm nhận rõ ràng.

Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ.

Đôi mắt mềm mại của cô nhìn thẳng vào anh, ngược lại còn trừng lại một cái.

Khoảnh khắc đó, Tạ Quyến Hòa cũng biết mình thất lễ, gương mặt vốn lạnh lùng nay có chút ngượng ngập, vội dời ánh mắt đi, giọng trầm vốn dĩ giờ lại trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Làm phiền Nhị tiểu thư rồi.” Nhưng vẫn không nhịn được mà liếc cô một cái, cô giận dỗi, cũng thật đáng yêu.

Đồng Uyển Thư hoàn toàn không muốn ở lại đây. Cô vốn tưởng có thể thoát thân lần này, ai ngờ lại bị ba điểm tên, không thể không ở lại phòng cờ.

Cô không đáp lại câu của Tạ Quyến Hòa, bị anh nhìn chằm chằm như vậy lúc nãy, trong lòng cô vẫn còn bực.

Đồng Lạc Y thì nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi Dư Bội Trân: “Mẹ, không còn việc gì với con nữa đúng không?” Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cô, vậy mà cũng bị gọi xuống, phiền muốn chết!

Chưa đợi Dư Bội Trân mở miệng, cô đã nhanh nhảu chặn lời trước: “Mẹ, con phải làm bài tập rồi!” Rồi vèo một cái chuồn mất dạng.

Phía sau bàn cờ là bàn trà, Đồng Uyển Thư ngồi xuống chiếc bồ đoàn sau bàn trà, lấy ra lò ấm nước, rót trà khô lên tấm ngói hơ trà, nhẹ nhàng và tao nhã rang trà. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng ngập tràn hương trà thanh thoát.

Một lát sau, có một chiếc thìa trà được đưa tới bên tay cô.

Đồng Uyển Thư ngoái đầu lại, Tạ Quyến Hòa đã đứng ngay cạnh cô từ lúc nào.

Hả? Anh ấy qua đây từ khi nào vậy?

Cô quay đầu nhìn lại, ba cô đang cúi đầu nghe điện thoại.

Cô khẽ mím môi, nhận lấy thìa trà, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Tạ Quyến Hòa thấp giọng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Không… không cần.”

Từ việc anh biết đúng lúc cần dùng thìa trà, Đồng Uyển Thư có thể khẳng định Tạ Quyến Hòa chắc chắn biết pha trà.

Chỉ là… trên người anh luôn tỏa ra một loại khí chất áp lực không giống người bình thường, lúc này lại đứng quá gần cô, đến cả hô hấp cũng có phần khó khăn. Cô cứ không tự chủ mà muốn mím môi, đổi hơi.

Đồng Kính Thường nghe điện thoại xong quay đầu lại, vừa hay bắt gặp cảnh hai người đang đứng sát nhau, liền giả vờ ho khan một tiếng, lấy tay che miệng: “Khụ, Đồng Đồng à, ba tự nhiên thấy… không muốn uống trà nữa, con pha cho Quyến Hòa uống đi.”

Nói xong còn đứng dậy duỗi vai một cái: “Ôi chao, ăn trưa nhiều quá, no đến tức bụng, ba đi dạo một lát.”

“Ba, con đi với ba.” Đồng Uyển Thư vừa định đứng dậy.

“Con theo ba làm gì?” Đồng Kính Thường ngăn lại.

“Con đánh với Quyến Hòa hai ván đi, cậu ấy giỏi lắm đấy.”

Ông vừa bị vợ mắng te tua trong điện thoại, dù rất tiếc người bạn chơi cờ này, nhưng ông cũng không dám ở lại lâu thêm nữa.

Chớp mắt, phòng cờ chỉ còn lại hai người, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa.

Đánh cờ? Không đời nào. Cô không muốn chút nào.

Từ nhỏ đã bị ba là kỳ thủ nghiệp dư kéo làm bạn cờ, chỉ cần nhìn thấy cờ tướng hay cờ vây là cô đã thấy choáng đầu.

Đồng Uyển Thư lén lút gửi tin nhắn cho Lạc Y: [Đến phòng cờ mau.]

Nhưng đúng lúc này, Đồng Lạc Y vừa được thả tự do, đang hí hửng chơi game, làm gì còn tâm trí nhìn điện thoại?

Cầu cứu vô vọng.

Đồng Uyển Thư đành chuyên tâm pha trà, vừa giả vờ không để ý đến khí trường áp đảo từ người bên cạnh, vừa âm thầm nghĩ.

Người này sao vẫn chưa đi?

Chúng tôi đâu có thân thiết gì, chẳng phải là người xa lạ sao?

“Chân cô… khỏi hẳn chưa?” Tạ Quyến Hòa mở lời, giọng khàn khàn trầm thấp.

Đồng Uyển Thư khựng lại một chút, rồi mới hiểu anh đang nói gì. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh dừng lại nơi mắt cá chân mình, khẽ đáp: “Ừm, khỏi rồi.”

Vết trầy đó chẳng đáng gọi là vết thương, đã hơn nửa tháng rồi, người ta mổ còn lành nữa là! Cô đâu phải làm bằng đất sét, đụng chút là in dấu à?

Cô lập tức kéo lại ống quần, che đi phần mắt cá chân lộ ra, luôn cảm giác ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa đang nhìn chằm chằm chỗ đó.

Tạ Quyến Hòa thấy hết hành động giấu chân của cô, chân thành nói: “Xin lỗi, là tôi thất lễ.”

Anh biết mình lỡ lời, đáy mắt lướt qua một chút ngại ngùng.

Đồng Uyển Thư cụp mắt, không đáp lại.

Hiển nhiên cô có để bụng.

Bầu không khí lập tức rơi vào một khoảng lặng ngượng ngùng…

Tạ Quyến Hòa âm thầm trách bản thân.

Anh biết cô đang giận, mà bản thân lại chưa từng tiếp xúc thân thiết với cô gái nào, nhất thời không biết làm sao để xoa dịu không khí cũng như tìm đề tài nói chuyện.

Lúc ấy, điện thoại trong túi anh rung lên.

Tạ Quyến Hòa im lặng từ chối cuộc gọi, nhưng đối phương lại gọi đến lần nữa.

Anh khẽ nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.” Rồi đứng dậy, đi về phía xa nghe máy.

Ngay lập tức, Đồng Uyển Thư lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đọc truyện. Vừa rồi đang đọc đến đoạn gay cấn trên lầu thì bị ngắt quãng, giờ tranh thủ đọc bù lại.

Cô vừa bước vào thế giới truyện, liền vô cùng tập trung, khó có gì làm cô phân tâm được.

Lúc có miếng trái cây đưa tới bên môi, môi mềm của cô hơi hé ra theo phản xạ, tự nhiên ngậm lấy, đến khi môi lướt qua đầu ngón tay hơi thô ráp kia, Đồng Uyển Thư bất chợt hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Trước mặt là gương mặt lạnh lùng điển trai của Tạ Quyến Hòa.

Ánh mắt hai người giao nhau. Ánh mắt anh sâu thẳm, như muốn nuốt lấy cô.

Đồng Uyển Thư sững sờ, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mềm mại của mình.

Cô chưa từng ngờ rằng người đút trái cây cho mình lại là Tạ Quyến Hòa.

Mẹ cô vẫn thường làm vậy nên cô đã quen, phản ứng hoàn toàn vô thức.

Khuôn mặt trắng mịn của Đồng Uyển Thư lập tức ửng đỏ, ánh mắt lúng túng, run lên nhẹ nhẹ, vội vàng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Rồi hấp tấp rút một tờ khăn giấy, định lau tay cho Tạ Quyến Hòa.

Nhưng hành động gạt tay anh ra lại càng không hợp, ngón tay cô vừa chạm vào tay anh liền khẽ run như bị điện giật, lập tức buông ra, lắp bắp: “Tôi, tôi đi xem tối ăn gì… anh, anh cứ tự nhiên nhé.”

Vừa nói vừa đứng dậy, vừa hối hận vừa bối rối chạy ra khỏi phòng cờ.

Còn Tạ Quyến Hòa thì vẫn giữ nguyên tư thế, tay bị cô lau dở vẫn lơ lửng giữa không trung.

Anh cúi xuống, chăm chú nhìn bàn tay chưa kịp hạ xuống của mình, nhìn ngón tay vừa bị cô ngậm lấy, cảm giác tê tê dại dại vẫn còn đọng lại.

Như thể cảm giác mềm mại bên môi cô vẫn còn vương trên đầu ngón tay anh.

Lưỡi mềm của cô vừa l**m qua đó…

Mềm thật.

Giống như chính con người cô vậy.

[Lời tác giả: Tới rồi tới rồi~

Ảnh lại vừa si mê vừa… “mặn” đó nha~

Hahahaha——]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.