Trương Huấn để lại thuốc sát trùng rồi nhảy phốc lên xe điện, ném lại một câu "Tôi đi làm đây" rồi vèo cái đã biến mất dưới cửa sổ nhà Trần Lâm Hổ, cái bóng còn mang theo cảm xúc "tôi là ai đây là đâu" của chính chủ.
Trần Lâm Hổ bị tốc độ chạy trốn như bị đuổi của anh ta làm cho giật mình, sờ sờ mặt, nghĩ bụng chắc mình cười một cái cũng chưa đến mức dọa người ta chạy mất dép chứ.
Tay cậu vô tình chạm đến vết sẹo ở đuôi lông mày, một vết lồi lên rõ ràng.
Trước đây cậu cũng chỉ hơi trông hung dữ thôi, sau này lên lớp 12 có thêm cái sẹo này trên mặt, từ hung dữ biến thành hung tợn. Đến nỗi thằng em trai 3 tuổi của cậu là Trần Đồng, một thời gian không gặp, lúc gặp lại nhìn thấy vết thương mới lành của anh trai liền oà khóc thét lên.
Trần Hưng Nghiệp cũng bó tay, một bên dỗ dành con trai út, một bên còn bảo con trai cả nhớ bôi ít sản phẩm trị sẹo, nếu đắp mặt nạ có tác dụng thì ông có thể mua cho hai thùng.
May sao sau đó Trần Đồng đã chấp nhận được việc anh trai đã trở thành kẻ xấu xí, từ khóc thét chuyển sang khóc thút thít, vừa nấc vừa nói: "Anh trai đau."
Ý nghĩ "đợi thằng này 18 tuổi mình sẽ dạy nó làm người bằng nắm đấm" trong lòng Trần Lâm Hổ tan thành mây khói.
Chưa kịp để Trần Lâm Hổ trả lời, Trần Hưng Nghiệp đã thay con trai cả giải thích với đứa nhỏ: "Anh trai không đau đâu, đừng khóc nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-tre-dai-tam-oan-qua-cuong/2280097/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.