Kỷ Lâm Quyến gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền ra một câu "Mời vào" rất nhẹ nhàng thì mới đẩy cửa ra.
Bạch Lệ đang ngồi vào bàn xem lại bài tập về nhà.
Anh lười nhác bước đôi chân dài đi tới, nhấc chân đóng cửa lại, bưng đĩa trái cây trên tay. Kỷ Lâm Quyến liếc nhìn mặt bàn, đột nhiên bật cười ra tiếng: "Cũng chăm chỉ quá nhỉ.”
Có lẽ là khí thế của anh quá mạnh mẽ nên Bạch Lệ vội vàng đứng dậy.
Cô khẽ c*n m** d***, không dám ngẩng đầu lên.
Kỷ Lâm Quyến chậm rãi đến gần. Anh cao hơn cô rất nhiều, khi anh đến gần một chút, thân hình kia gần như bao trùm Bạch Lệ.
Anh nheo đôi mắt đen lại, dừng lại một chút mới cười nhẹ một tiếng, nói: "Học sinh xuất sắc tụi em đều không lễ phép như thế sao?"
Bạch Lệ sửng sốt, trong lúc hoảng hốt, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngón tay đốt xương rõ ràng của Kỷ Lâm Quyến gõ lên mặt bàn, anh chậm rãi nói: "Gặp anh trai mà không chào một tiếng à?”
Bạch Lệ hoảng loạn đan các ngón tay lại với nhau, hơi ngước mắt lên, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại thận trọng cúi đầu xuống, nhỏ giọng không chắc chắn gọi: "Anh?"
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mềm mại như tiếng muỗi, không thể nghe rõ được.
Cô gái mười bốn tuổi còn chưa cao đến ngực của Kỷ Lâm Quyến.
“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến tùy tiện đáp lại một tiếng, tiện tay đặt đĩa hoa quả xuống.
Anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856940/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.