🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bóng lưng anh sáng rõ, đôi chân dài cất bước thẳng tắp.

 

Anh đi ra ngoài hai bước lại nghiêng người, một tay đút vào túi quần, đang chờ cô.

 

Bạch Lệ vẫn ngồi trên băng ghế.

 

Cô liếc mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

 

Nếu như lúc này đứng dậy, sẽ bị anh nhìn thấy nhỉ?

 

Cô cắn môi, im lặng.

 

Kỷ Lâm Quyến nghiêng người nhìn cô một hồi.

 

Cô gái nhỏ rề rà không chịu đi.

 

Thế là, anh cúi thấp người, cánh tay đặt trên bàn học của cô, lười biếng sáp đến gần: “Vẫn không đi, đợi anh tới cõng em à?”

 

“Không, không có.” Bạch Lệ hoảng hốt, ấp úng không chịu đứng lên.

 

Nhưng Kỷ Lâm Quyến áp quá gần, khiến cô vô thức muốn trốn đi.

 

Cơ thể đột nhiên cử động, áo khoác đồng phục học sinh cũng trượt xuống theo.

 

Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến hơi trầm xuống, liếc thấy viền sau lưng chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng của cô có một vết máu đỏ tươi.

 

Mặc dù không phải là một mảng quá lớn, nhưng lại vô cùng tươi rói rõ ràng.

 

Giống như đang biểu thị, cô gái nhỏ trước mắt đang trải qua cái gì đó.

 

Anh ngẩn ra, lập tức tránh ánh mắt đi.

 

[Anh ơi, em mười bốn tuổi rồi.]

 

Giọng nói non nớt này đột nhiên vang vọng trong đầu anh.

 

Kỷ Lâm Quyến ho nhẹ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía xa xa.

 

Anh không được tự nhiên thu lại mí mắt.

 

Lúc này bầu không khí quả thực đông cứng đến không thể đông cứng hơn nữa, hận không thể vỡ thành mấy mảnh.

 

Bạch Lệ lặng lẽ nhặt áo khoác của anh lên.

 

Kỷ Lâm Quyến không nhìn cô, động tác nhẹ nhàng nhận lấy.

 

Bạch Lệ cắn môi, vụng trộm liếc anh một cái. Sau đó ngẩn ra: “Anh ơi, tai anh...”

 

“Tai anh làm sao?” Lông mày anh nhướng lên.

 

Bạch Lệ thì thầm: “Tai anh hơi đỏ.”

 

Thật ra đã đỏ đến như rỉ máu, nhưng cô không dám nói.

 

Kỷ Lâm Quyến dằn lại, đàng hoàng trịnh trọng: “… Tiết trời nóng nực.”

 

“Chưa thấy bao giờ à?”

 

Lại im ắng một hồi.

 

Kỷ Lâm Quyến cầm áo khoác, ném lên bàn cô: “Mặc vào, sau đó theo anh về nhà thay quần áo.”

 

Bạch Lệ: “!!”

 

Anh, anh thấy rồi?

 

Nghe vậy, hai má Bạch Lệ đỏ như tôm luộc, nhanh chóng mặc áo khoác của anh vào.

 

Áo khoác dài đến đầu gối, hai cổ tay áo đều trống rỗng, càng làm nổi bật cô sự nhỏ nhắn của cô.

 

Ánh sáng phía chân trời dần dần chìm xuống.

 

Đã có không ít học sinh nô nức chạy tới lớp học.

 

Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến một trước một sau.

 

Anh chân dài nên rảo bước rất nhanh.

 

Không khí bên ngoài mang ít mùi vị khô khan, không có gió, rất ngột ngạt.

 

Nhưng vừa ra khỏi cửa tòa nhà giảng dạy, Bạch Lệ đã cảm nhận được cơn khó chịu. Thật ra vừa rồi lúc xuống lầu, cô đã có dấu hiệu hôn mê.

 

Một lớp mồ hôi mỏng tức thì thấm ra áo sơ mi, đi hai bước, đột nhiên cảm giác choáng váng càng rõ ràng hơn, dần dần, cả người cô đều rã rời mất sức.

 

Ánh sáng xa xa trở nên mông lung mơ hồ, hai má cô cũng không biết bị say nắng, hay là bởi vì vừa rồi x** n*n mà đỏ bừng cả một mảng.

 

Ánh sáng trên mặt đường đứt quãng, xa xa truyền đến tiếng ồn ào của sân bóng.

 

Sự ngột ngạt như vậy làm cho cô cảm thấy nghẹt thở.

 

Cũng không biết từ khi nào, Kỷ Lâm Quyến đã dừng lại.

 

Bạch Lệ không chú ý, đập thẳng vào người anh, mũi đau âm ỉ.

 

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lười biếng của anh: “Không thoải mái?”

 

Bạch Lệ muốn nói chuyện, nhưng lòng bàn chân nhũn ra, không nói được gì đã ngã về phía trước.

 

Cô vươn tay muốn bắt lấy cổ tay Kỷ Lâm Quyến, đáng tiếc ngón tay chỉ sượt qua một bên.

 

Cũng may Kỷ Lâm Quyến kịp thời ôm lấy cô.

 

Anh khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt Bạch Lệ trắng bệch trong ngực.

 

...

 

Kỷ Lâm Quyến ôm Bạch Lệ đi đến phòng y tế.

 

Phòng y tế mở máy lạnh, vừa nóng vừa lạnh, Bạch Lệ vừa đi vào thì run rẩy.

 

Phòng khám rất yên tĩnh, hai nữ sinh ở bên cạnh đang truyền nước biển.

 

Lúc Kỷ Lâm Quyến vừa đi vào, tất cả ánh mắt trong phòng đều ném “vèo” tới.

 

Dù sao cho dù không đề cập đến diện mạo, màu tóc này cũng rất khiến người ta chú ý.

 

Giáo viên y tế vừa thấy Bạch Lệ được ôm vào, cho rằng bị thương nặng, cẩn thận kiểm tra một phen mới nói: “May mà đến sớm.”

 

Bạch Lệ sửng sốt.

 

Không phải chứ, nghiêm trọng như vậy sao?

 

Giáo viên y tế đi đến phòng thuốc phía sau lấy một Hoắc Hương Chính Khí* đến, vừa đi ra vừa nói: “Trễ thêm một chút nữa tôi sẽ tan tầm.”

 

*Hoắc hương là một loại thảo dược có tên đầy đủ là Quảng Hoắc Hương, với nhiều công dụng như: giảm nhiệt độ mùa hè, làm sạch không khí và chữa trị bệnh cảm. Hoắc Hương Chính Khí là tên một loại thuốc của Trung Quốc chuyên trị cảm nắng, Việt Nam cũng có.

 

“Em chỉ là lần đầu hành kinh cộng thêm việc hơi say nắng, không có vấn đề gì lớn, ở đây nghỉ ngơi một lát rồi lại ra ngoài được.”

 

Bạch Lệ ngoan ngoãn gật đầu.

 

Nhưng trước mặt mọi người, nghe được mấy chữ hành kinh lần đầu, cô vẫn xấu hổ không chịu nổi.

 

Dù sao cô cũng không dám nhìn Kỷ Lâm Quyến.

 

“Em nằm đi, anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” Kỷ Lâm Quyến quơ quơ điện thoại.

 

Cánh cửa không đóng, giọng nói của anh nghe vô cùng biếng nhác.

 

Bạch Lệ lắng nghe, hình như đang nói chuyện với dì Thái.

 

“Một lúc nữa con sẽ dẫn em ấy về.”

 

“Yên tâm, bản đảm dẫn tới trước mặt mẹ, được chưa?”

 

“Biết rồi, lỗ tai bị mẹ lải nhải đến nỗi sắp mọc kén rồi.”

 

“Con cúp máy đây.”

 

Gọi điện thoại xong, Kỷ Lâm Quyến vừa mới tiến vào, đã đụng phải giáo viên y tế đã cởi áo blouse.

 

“Em còn làm gì ở đây?” Giáo viên y tế hỏi.

 

Kỷ Lâm Nghiễm sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị giáo viên y tế đẩy ra: “Mau đi mua cho em gái em một ít băng vệ sinh về đây.”

 

Chắc là giáo viên y tế cũng đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi, nói đến cũng không cảm thấy xấu hổ, giọng điệu thần thái đều như thường.

 

“Em?” Kỷ Lâm Quyến chần chờ.

 

Giáo viên y tế nói: “Đúng vậy, đi đến siêu thị là được, cũng không xa lắm đâu.”

 

Con ngươi Kỷ Lâm Quyến trầm xuống, anh mím chặt môi mỏng không lên tiếng.

 

Anh cứng đờ trong giây lát, rồi đi ra ngoài.

 

Một lát sau, anh lại gõ cửa thêm lần nữa.

 

Giáo viên y tế tháo kính: “Em còn vấn đề gì sao?”

 

Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến lúng túng, môi mỏng mím lại.

 

Đôi mắt đen của anh khẽ ngước lên, lạnh nhạt hỏi: “Nhãn hiệu gì vậy?”

 

Bạch Lệ: “...”

 

Một lát sau, anh trở lại với một cái túi màu đen.

 

Anh đặt cái túi trước mặt Bạch Lệ.

 

Chốc lát sau, anh hỏi: “Buổi tối có cần anh xin nghỉ cho em không?”

 

Bạch Lệ liếc mắt một cái, sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong là gì thì hai má thoáng cái nóng lên.

 

Thế là, cô vội vàng lắc đầu: “Không sao, em vẫn có thể đi tới lớp.”

 

Kỷ Lâm Quyến cũng không nói gì, chỉ khẽ vuốt cằm.

 

Dù cho sự xấu hổ đã qua đi, Kỷ Lâm Quyến cũng không có phản ứng gì cả.

 

Đợi đến lúc Bạch Lệ tỉnh táo lại, cô mới phát hiện Kỷ Lâm Quyến đã đi ra khỏi phòng y tế.

 

Nhìn qua cửa sổ gần giường bệnh thì thấy anh đang chơi điện thoại di động trước cửa sổ.

 

Bên trong lại yên tĩnh.

 

Nữ sinh bên cạnh hất cằm về phía Bạch Lệ: “Đó là anh trai cậu sao?”

 

Bạch Lệ dừng một chút, tầm mắt nhìn qua bên kia.

 

Đúng lúc Kỷ Lâm Quyến cũng nhìn qua, nhướng mày một cái.

 

Ánh mắt hai người thoáng chạm vào nhau.

 

Cô lập tức thu ánh mắt lại, gật đầu.

 

Nữ sinh không nén nổi sự hâm mộ: “Thật ngưỡng mộ cậu, có anh trai săn sóc tới vậy, còn đẹp trai như thế.”

 

“Anh trai cậu học lớp nào?”

 

Bạch Lệ mím môi, mơ hồ nói: “Lớp mười hai.”

 

Sau khi từ phòng y tế đi ra, Bạch Lệ đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

Thực ra thời gian trở về ăn cơm quả thật không kịp, nhưng cô vẫn phải trở về thay quần áo.

 

Vừa đi tới cổng trường, trước mặt có một nam sinh đầu đinh đi tới.

 

Diện mạo của anh ta cũng không tệ lắm, nhưng nhìn qua thì lại là một kiểu khác so với Kỷ Lâm Quyến. Làn da của anh ta hơi đen, mày kiếm mắt sao, đường nét khuôn mặt rất cương nghị.

 

Sau khi nhìn thấy bọn họ, nam sinh lấy làm lạ: “Anh Kỷ, sao còn chưa về?”

 

“Ừm?” Kỷ Lâm Quyến lạnh nhạt đáp lại, sắc mặt như thường, nói: “Tới phòng y tế một chuyến với em gái.”

 

Như thể những chuyện xấu hổ xảy ra lúc trước, đều đã không còn liên quan đến anh.

 

Nam sinh đến gần, cười nhìn Bạch Lệ trước, rồi bắt đầu làm quen.

 

“Hello em gái, anh là bạn học của anh trai em, anh tên là Hứa Bác Văn.”

 

Kỷ Lâm Quyến thụi bả vai anh ta: “Có chuyện thì nói.”

 

Hứa Bác Văn ôm lấy bả vai anh: “Buổi tối có đi chơi game không?”

 

“Không đi.” Kỷ Lâm Quyến lạnh nhạt ngước mắt lên: “Buổi tối thầy chủ nhiệm đến.”

 

“Ôi trời, xin nghỉ đi.” Hứa Bác Văn vỗ Kỷ Lâm Quyến: “Không phải đúng lúc em gái anh nghỉ ốm sao, anh xin chung luôn.”

 

Kỷ Lâm Quyến buồn cười nói: “Vậy cậu dùng lý do gì?”

 

“Em đã xin xong lâu rồi.” Hứa Bác Văn nháy mắt, nhấn mạnh từng chữ nói: “Anh yên tâm.”

 

Trong phút chốc, hai người đồng thời nhìn Bạch Lệ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

 

Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát.

 

Bạch Lệ cúi đầu, thì thầm: “Em không nghe thấy gì cả.”

 

Hứa Bác Văn: “...”

 

Trước khi chia tay, Hứa Bác Văn nói: “Anh Kỷ, có một chuyện em suýt nữa thì quên mất.”

 

Kỷ Lâm Quyến bình tĩnh đứng tại chỗ, khẽ gật đầu.

 

Hứa Bác Văn nói: “Vừa rồi anh không có ở đây, huấn luyện viên đội đấu kiếm lại tìm tới cửa lớp, nói anh có thời gian thì trả lời tin nhắn của thầy ấy.”

 

Kỷ Lâm Quyến nghe vậy gật đầu: “Ừ.”

 

Trên đường đi, lúc chưa đến cửa nhà.

 

Bạch Lệ nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, không phải anh đang học lớp mười hai sao?”

 

“Đúng vậy.” Kỷ Lâm Quyến nói.

 

Bạch Lệ thắc mắc: “Vậy làm sao còn có thể đi đấu kiếm.”

 

Đôi mắt Kỷ Lâm Quyến cụp xuống: “Em không cần phải biết.”

 

Trường cấp ba trọng điểm của tỉnh thực sự có một đội đấu kiếm trường rất nổi tiếng, đã giành chức vô địch trong cuộc thi quốc gia.

 

Kỷ Lâm Quyến vẫn đưa cô về nhà, sau đó nói ngắn gọn hai câu với Thái Gia Hòa về chuyện Bạch Lệ say nắng, những chuyện khác cũng không đề cập tới.

 

Thái Gia Hòa nghe nói Bạch Lệ bị say nắng ngất xỉu thì đau lòng vô cùng, nắm tay cô nhìn từ trên xuống dưới hơn nửa ngày, vội vàng đưa tới một chén nước ô mai ướp lạnh: “Đô Đô, con uống thử cái này đi, xem có thể dễ chịu hơn chút hay không.”

 

Lòng tốt của dì, Bạch Lệ rất cảm kích nhận lấy.

 

“Cảm ơn dì.”

 

“Dì thấy con đừng đến buổi tự học nữa làm gì, ở nhà nghỉ ngơi thôi.” Thái Gia Hòa nói.

 

Sắc mặt Bạch Lệ vẫn trắng bệch khác thường, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều: “Không sao, bây giờ con đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

 

Tay cô vừa chạm vào cái bát lạnh lẽo đã bị Kỷ Lâm Quyến trực tiếp lấy đi.

 

“Mẹ, mẹ đừng làm bừa nữa.” Anh nói, đoạn hất cằm về phía Bạch Lệ: “Đi thay quần áo, anh ở đây chờ em.”

 

Thái Gia Hòa ngẩn ra: “Hả? Tại sao lại nói là mẹ làm bừa? Thằng nhóc này nói chuyện thật sự là chọc mẹ tức chết mà.”

 

Kỷ Lâm Quyến không có biểu cảm gì, chỉ đáp một câu: “Em ấy lại không thể uống lạnh.”

 

“Hả, vậy thì…” Thái Gia Hòa lập tức phản ứng lại, đổi một ly nước nóng: “Vậy vẫn nên uống chút nước nóng đi.”

 

Bạch Lệ ngoan ngoãn nhận lấy uống.

 

Thay quần áo xong, Kỷ Lâm Quyến tùy tiện cầm quyển bài tập về nhà từ trong nhà ra.

 

Hai người rời khỏi nhà, Kỷ Lâm Quyến nhét một tay vào trong túi quần.

 

Anh cao hơn cô rất nhiều, chiếc bóng hằn xuống đất cũng chênh lệch rõ ràng.

 

Sau khi đi vài bước, Kỷ Lâm Quyến nhẹ nhàng nói một câu: “Sau này đừng ăn đồ lạnh.”

 

Lúc đầu Bạch Lệ không kịp phản ứng, sau đó mới hiểu được: “À, em biết rồi.”

 

Cô cúi đầu, ngoài mặt vẫn là gió êm sóng lặng.

 

Nhưng trong đáy lòng dường như có một sợi dây đang bị nhẹ nhàng dao động.

 

Nhưng bởi vì đây là những chuyện cực kỳ riêng tư của con gái, hai má cô vẫn tỏa ra hơi nóng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.