Ra khỏi nhà, đi không bao xa là một con phố.
Qua đường, phía đối diện đã là cổng trường, khoảng cách rất gần.
Đèn đỏ trên vỉa hè sáng lên, bước chân Bạch Lệ dừng lại cùng Kỷ Lâm Quyến.
Cô cúi đầu, tầm mắt vừa hay hướng về cổ tay mà Kỷ Lâm Quyến để lộ ra.
Kết cấu đường gân rõ ràng, khớp xương rõ ràng lại trải rộng, khác hoàn toàn với con gái, mạnh mẽ như sức gió.
Độ nóng từ từ thổi qua chỗ anh, có mùi bạc hà rất nhạt.
Sự mát mẻ duy nhất trong cái nóng oi bức.
Giống như mang theo một chút gần gũi.
Dường như đáy lòng cô bất chợt bị thủng một cái lỗ.
Mặc cho nỗi lòng như đồng hồ cát, không kiểm soát được mà lún sâu.
Xung quanh ồn ào, xe cộ qua lại nối đuôi kéo dài, học sinh ăn cơm tối cũng lục tục bắt đầu đi về phía cổng trường.
Vào đầu mùa hè bình thường ấy, tất cả mọi thứ đều xảy ra theo lẽ thường, một xế chiều oi bức.
Số giây của đèn đỏ ít đi từng chút một.
Bạch Lệ lại mang theo tia hy vọng, rằng thời gian dừng lại có thể dài hơn một chút.
Đương nhiên điều này là không thể, đèn đỏ đúng giờ biến thành màu xanh lá cây, người đi đường cũng bắt đầu giành giật từng giây từng phút qua đường.
Kỷ Lâm Quyến liếc cô một cái, bỗng dưng lại tùy ý nói một câu: “Đừng để bị lạc.”
Bị anh phát hiện mình đang nhìn trộm, Bạch Lệ giống như bị bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.