"Xin lỗi..." Bạch Lệ thực sự thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng thu tay lại. Dừng một chút, cô vẫn muốn giải thích với Kỷ Lâm Quyến: “Em không có cố ý đâu.”
Chỉ là xe lắc lư quá, cô không đứng vững được.
Bạch Lệ khẽ cắn môi, im lặng nắm chặt hai tay lại. Nhận ra anh vẫn đang quan sát, cô cảm thấy có chút lúng túng, hai tay đưa sát vào vạt quần, đứng thẳng còn hơn đang đứng xếp hàng trong quân đội.
Giọng nói cô quá nhỏ, nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào.
Tiếng “ùn ục” do xe buýt xuất phát vang lên.
Đôi mắt vừa cụp xuống của cô dường như lại nhuốm thêm hơi nóng trên má.
Vừa mới buông áo của Kỷ Lâm Quyến ra, lúc này cô đang một thân một mình chen chúc giữa đám người. Thân xe lắc lư qua lại, cô chỉ mong sao dưới chân mình có thể có lực bám vô hạn để giữ thăng bằng.
Nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại với mong đợi của cô, cô không đụng nhẹ vào dì bên trái thì sẽ tựa người về phía người chị bên phải. Cũng may là trong tình huống chòng chành này, mọi người đều có thể hiểu được nên không có rắc rối nào xảy ra.
Từ kỳ nghỉ trước đến giờ Bạch Lệ hiếm khi ra ngoài, phần lớn thời gian cô đều ru rú ở nhà để làm bài tập. Cô cần mua gì, Chung Trần Di đều sẽ chuẩn bị sẵn cho cô. Vì vậy, lần đầu tiên ở trong một môi trường đông đúc như vậy, cô có chút căng thẳng.
Kỷ Lâm Quyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856947/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.