Giống như ai đó nhấn nút tạm dừng, bầu không khí lúng túng lan rộng ra.
Kỷ Lâm Quyến nói: “Hay là em muốn làm gì?”
Bạch Lệ không lên tiếng, cô giơ mu bàn tay lên cọ quệt chóp mũi hơi lạnh.
Trong không khí tràn đầy mùi ẩm ướt, cơn mưa triền miên vẫn cứ tí tách.
Cô dừng một chút, rồi vẫn từ từ vòng qua Kỷ Lâm Quyến.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Bạch Lệ vẫn nói rõ ràng: “Anh, anh đã xin lỗi rồi, em tha thứ cho anh.”
Cô nghiêm túc nói: “Em định về nhà, nếu anh không muốn về, vậy em đi trước đây.”
Bóng lưng cô gái nhỏ nom vô cùng quật cường, cô đi không nhanh, bóng người dần dần hòa vào trong mưa bụi, càng nhỏ nhắn hơn.
Kỷ Lâm Quyến đứng thẳng dậy, nhét một tay vào trong túi quần.
Túi kẹo trong lòng bàn tay ướt át, phần viền gai cứng rắn lạnh lẽo.
Kỷ Lâm Quyến hơi sửng sốt, nhớ tới cô gái nhỏ vừa rồi ấm ức nói “Anh không cần, em sẽ không cho anh nữa”.
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, bật cười.
Thì ra cô nhóc này còn rất thù dai.
Mặt mày anh hơi rũ xuống, tầm mắt lồng vào bóng dáng của Bạch Lệ.
Dừng lại một chút, anh lại không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Sau khi Bạch Lệ trở về bèn đi thẳng vào phòng mình.
Mưa theo thời gian càng ngày càng nặng, đến buổi tối ngoài cửa sổ đã là cuồng phong bão táp, sấm chớp vang dội, mưa to giống như mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856958/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.