Bạch Lệ sững người, sau đó cô giơ bàn tay nhỏ trắng nõn lên nắm lấy cổ tay áo của Kỷ Lâm Quyến lắc lắc, đôi mắt hạnh khẽ ngước lên: “Anh trai, cầu xin anh đó?”
Biểu cảm mờ mịt của cô gái nhỏ mang theo vài phần ngốc nghếch đáng yêu, giọng điệu lấy lòng đầy cẩn thận dè dặt, giống như mèo con sợ hãi đang kêu meo meo ầm ĩ.
Kỷ Lâm Quyến cúi thấp người, lười biếng ghé sát lại gần cô, đôi mắt đen nhánh chậm rãi nhìn lướt qua bàn tay nhỏ của cô đang túm chặt lấy cổ tay áo mình.
Sau khi đối diện với đôi mắt trong veo sạch sẽ ấy, suy nghĩ muốn trêu chọc cô bỗng nhiên biến mất hầu như không còn gì. Vì vậy anh hơi mím đôi môi mỏng lại, tùy ý nói: “Được thôi.”
Ai mà ngờ khi anh vừa dứt lời, cô gái nhỏ lại rút tay về không chút do dự, một giây đồng hồ cũng không hề níu kéo. Đôi mắt ngấn nước của cô phát sáng lên, có hơi ngoài ý muốn mà “Ồ” lên một tiếng, sau đó lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ đơn giản như vậy là được rồi.”
“Cảm thấy đơn giản?” Kỷ Lâm Quyến nhướng mày, âm cuối hơi giương lên cao mang theo tiếng cười: “Vậy xem ra anh phải tăng độ khó lên một chút, bằng không chẳng phải sẽ bị cô nhóc con nhà em cười nhạo hay sao?”
Bạch Lệ lập tức lắc đầu: “… Không phải, anh ơi, anh là tốt nhất.”
Nịnh nọt nhanh như vậy. Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến nhàn nhạt.
“Cho em mười phút để thay quần áo, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856960/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.