Kỷ Lâm Quyến hơi nhíu mày, đã nhận ra tâm trạng tức giận của cô gái nhỏ.
Anh ngồi xổm nửa người xuống, tầm mắt ngang với Bạch Lệ: "Có đói bụng không? Mời em ăn KFC nhé?"
Giọng nói êm dịu vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, đang kiên nhẫn dỗ dành cô.
Anh duỗi ngón tay ra định nhéo má cô, nhưng động tác lại hơi ngừng lại, chuyển sang hướng khác.
Ánh mắt anh hơi cụp xuống, Kỷ Lâm Quyến giơ tay vén sợi tóc bên thái dương Bạch Lệ qua sau tai cô.
Sợi tóc cô vừa mỏng vừa mềm, chạm vào thấy hơi lạnh, ánh lên sáng bóng.
Vành tai cô gái nhỏ mềm mại trắng sáng, làn da ở mép vành tai bị gió lạnh thổi qua đỏ bừng lên.
Chỉ nhìn thôi cũng biết cô đã đợi ở bến xe rất lâu, lúc này cô đang bướng bỉnh mím chặt môi, có vẻ là đang hờn dỗi.
Đã lâu không gặp, đúng là cũng trở nên xa lạ đi nhiều.
"Cũng được." Dường như cô không quen đụng chạm gần gũi lắm, Bạch Lệ rụt lại một cái.
Ánh mắt cô rời khỏi người Kỷ Lâm Quyến, biểu cảm thản nhiên: "Không phải chúng ta phải quay về sao, đi thôi."
Nói xong, cô nắm chặt lấy tay nắm hành lý rồi kéo đi, trông như định rời khỏi đó bất cứ lúc nào, không muốn nói nhiều lời nữa.
Cho dù là ánh mắt hay là cử chỉ động tác thì đều rõ ràng là đang tránh né anh.
Kỷ Lâm Quyến im lặng không nói gì nhìn cô một lúc, anh nheo mắt lại: "Nổi giận à?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856969/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.