Khi cô ngã xuống, mắt cá chân bị bong gân, cô cảm nhận sâu sắc từng cơn đau đang tuôn trào.
Bạch Lệ nhịn cơn đau, ghé phần loa vào sát bên tai, nhưng không nói gì cả.
Suốt hơn một năm qua, vì chuyện gia đình mà cô càng trở nên trầm lặng hơn.
Cứ như trái tim đã bị đóng băng hoàn toàn, cứ như ao tù nước đọng không một gợn sóng.
Cô cũng không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì, cũng không muốn suy nghĩ.
Thật ra có đôi khi, việc biến mất cũng là điều rất tốt, ít nhất thì có thể hít thở trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Anh ở cổng trường." Một lát sau, Kỷ Lâm Quyến nói.
Bạch Lệ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Vâng. Anh không có lớp à?"
Cô hỏi cẩn thận dè dặt.
Bạch Lệ híp mắt lại, nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Hôm nay trời trong xanh vô cùng, không một bóng mây.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên cái cây xanh biếc bên bậu cửa sổ, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy tâm trạng thoải mái.
Có lẽ đây đúng thật là một thời tiết tốt thích hợp để đi ra ngoài.
Từ khi nhà cô gặp chuyện không may cho tới nay, mấy học sinh xuất sắc trong ký túc xá lập tức dốc lòng xin nhà trường cho đổi ký túc xá. Lý do là vì không muốn bị Bạch Lê làm ảnh hưởng tới việc học tập của bản thân, cũng dễ hiểu thôi, nên tự Bạch Lệ đã rời ra ngoài.
Sau khi Chung Trần Di gây loạn vài lần, trường học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856970/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.