🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhìn liếc qua, Bạch Lệ không trả lời.

 

Cô yên lặng kéo góc chăn, vùi đầu vào.

 

Trong lòng đột nhiên có gì đó thay đổi.

 

Lý trí còn đang khẽ giãy giụa.

 

Một bên cảm thấy yêu thầm rất khổ, nhưng bên kia lại vì một câu ngắn ngủi của anh mà cảm thấy ngọt ngào.

 

Giống như khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, chỉ nhờ một câu của anh mà cô có thể kiên trì thêm, kiên trì thích anh.

 

Tâm trạng lúc thăng lúc trầm, cực kỳ giống đi tàu lượn siêu tốc.

 

Tiếng nói chuyện trong phòng ngủ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rơi vào im lặng.

 

Thỉnh thoảng ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, ánh sáng len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ đối diện với giường của Bạch Lệ.

 

Bầu không khí xa lạ tràn ngập trong mọi ngóc ngách của căn phòng.

 

Sau khi tắt đèn mới dần lắng xuống.

 

“Lệ Chi, cậu ngủ rồi sao?”

 

Yên lặng một lúc, tiếng của Vương Gia truyền đến từ phía đối diện.

 

Âm thanh sột soạt lại cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

 

Thật ra Bạch Lệ vẫn luôn thức, nhưng cô không nói gì.

 

Bởi vì vừa nhận được tin nhắn của Kỷ Lâm Quyến, nên phiền muộn trong lòng cô cũng tan thành mây khói. Vì thế cô dứt khoát quay người lại, hơi hứng thú đáp lại: “Vẫn chưa.”

 

“Vậy chúng ta nói chuyện đi.” Vương Gia tiếp tục nói.

 

Nằm trong chăn quá buồn chán, Bạch Lệ nhấc một góc chăn lên, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn nói gì?”

 

Lâm Mạn Hoan và Mạnh Bích Ny cũng trở mình.

 

“Tại sao các cậu lại thi vào trường này?” Vương Gia nói: “Tớ thì là mẹ đăng ký thay, chuyên ngành hay trường học tớ còn chưa xem, mẹ tớ lo liệu hết mọi việc.”

 

“Vây nhỡ đâu mẹ cậu đăng ký trường cậu không thích, cậu cũng không để ý.” Lâm Mạn Hoan nói: “Nhà tớ ở thành phố này, lần trước đăng ký thi Tr**ng X* quá, tớ nghỉ học học lại, lần này chọn một trường gần nhà hơn.”

 

Mạnh Bích Ny nói: “Bạn trai tớ học ở đây.” Dừng một chút, cô ấy bổ sung: “Học cùng chuyên ngành với Kỷ Lâm Quyến, là đàn em của anh ấy.”

 

“Mẹ kiếp?”

 

“Cậu có bạn trai?”

 

Mạnh Bích Ny cười: “Có gì kỳ lạ hả?”

 

Bạch Lệ nghe bọn họ nói một hồi, càng nghe càng thấy buồn ngủ.

 

“Bạch Lệ thì sao?” Vương Gia gọi cô.

 

Bạch Lệ giật mình, sau đó mơ màng mở miệng nói: “Người tớ thích đang học ở đây.”

 

“Khoảng thời gian tớ đau khổ nhất, nhờ anh ấy mới có thể vui lên.”

 

“Vậy nên, tớ muốn gần anh ấy hơn.”

 

Thừa nhận thẳng thắn như vậy, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Thậm chí, còn có cảm giác chưa bao giờ có.

 

Giọng của Vương Gia và Lâm Mạn Hoan lập tức to hơn.

 

“Là ai?”

 

“Mau nói cho tớ biết! Là ai?”

 

“Nam sinh nào may mắn đến vậy, được cô em út Lệ lệ của chúng ta yêu thầm?”

 

Vương Gia và Lâm Mạn Hoan kẻ xướng người hoạ, trở nên nhiệt tình.

 

Bọn họ làm ầm lên khiến mặt Bạch Lệ đỏ bừng.

 

Ba chữ dừng bên môi nhưng thế nào cũng không nói ra được.

 

Vẫn là Mạnh Bích Ny bình tĩnh: “Kỷ Lâm Quyến?”

 

“Tớ nhớ, hai người không có quan hệ huyết thống nhỉ.”

 

Lần này, trúng phốc tim đen của Bạch Lệ.

 

Cô thừa nhận cũng không được, mà không thừa nhận cũng không được.

 

Cảm giác xấu hổ lan tràn, cô dứt khoát quay lưng lại: “Tớ ngủ đây, các cậu nói chuyện nhé.”

 

Giọng Vương Gia càng lúc càng không rõ ràng: “Thật hâm mộ các cậu, ai cũng có mục tiêu để thi vào đây.”

 

Bạch Lệ nghĩ.

 

Đúng vậy.

 

Mục Tiêu của cô là Kỷ Lâm Quyến.

 

 

Nơi diễn ra trận bóng rổ là sân vận động ở trung tâm thành phố, bảy rưỡi tối sẽ bắt đầu.

 

Dù sao cũng là thi đấu chính thức, nên ngay cả trọng tài cũng chuyên nghiệp.

 

Xem thi đấu cần vé vào cửa nên sáng sớm Hứa Bác Văn đã đưa vé cho mấy người Bạch Lệ.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên nhập học, không có tiết học. Cơ bản là nghe tọa đàm, có thể ngồi ở thư viện. Sau huấn luyện quân sự, hương trình học mới bắt đầu.

 

Mà một tuần trước khi bước vào kỳ huấn luyện quân sự.

 

Mấy nữ sinh đi cùng một chỗ.

 

Hứa Bác Văn liếc qua đã thấy Bạch Lệ.

 

“Lâm Quyến nhờ anh đưa cho các em, cậu ấy nói các em muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không sao.” Hứa Bác Văn còn buồn ngủ, lọn tóc trên đầu bị gió thổi chổng lên, anh ta ngáp dài nói: “Vé này rất hiếm đấy.”

 

Bạch Lệ nhận vé, cô nhìn lướt qua.

 

“Vâng, cảm ơn anh.” Cô cười: “Vất vả cho anh mới sáng sớm đã phải tới đây.”

 

Cô gái nhỏ mỉm cười lộ răng, khi có ánh sáng chiếu vào trông rất đáng yêu.

 

Sau năm cuối cấp cô gầy đi rất nhiều, lông mày rõ ràng, khóe mắt hơi nhếch lên một chút điều mang theo vẻ quyến rũ.

 

Hứa Bác Văn híp mắt ngẩn người:

 

“Em gái Bạch Lệ của chúng ta thực sự trưởng thành rồi, xinh hơn nhiều.”

 

Anh ta gãi đầu trêu đùa: “Không biết sau này tên nhóc thối nào sẽ được lợi, bạn trai của em phải qua cửa của anh và Lâm Quyến.”

 

“Mấy đứa nhóc thì đừng nghĩ tới.”

 

Mặt Bạch Lệ nóng lên.

 

Cô nghĩ thầm, nếu người này là Kỷ Lâm Quyến thì sao…

 

Trước khi đi, Hứa Bác Văn lười nhác vươn vai xoay người, đồ trong túi rơi ra ngoài.

 

Bạch Lệ gọi anh ta: “Anh, đồ của anh.”

 

Nói xong cô  ngồi xổm xuống nhặt lên.

 

Hứa Bác Văn nhận vé rồi nói: “Suýt nữa rơi mất, mấy vé này là cho nữ sinh của học viện mỹ thuật. May là em nhắc nhở anh, nếu không bọn họ không có vé, không biết sẽ làm loạn với Lâm Quyến thế nào.”

 

Bạch Lệ kinh ngạc.

 

Bàn tay đang cầm vé của cô chợt đổ mồ hôi.

 

Hôm nay trời nóng, trong khán phòng của thư viện đầy tân sinh viên.

 

Một đám người ngồi cạnh nhau, mặc đồng phục, hơi nóng tỏa ra xung quanh.

 

Hơn nữa tọa đàm dài dòng nhạt nhẽo, mới một lát mà không biết bao nhiêu người ngủ gật.

 

Cuối cùng cũng tới sáu giờ tối.

 

Mấy người Bạch Lệ vội vã đến sân vận động thành phố, nhưng ai biết lối vào thư viện lại chật như nêm.

 

Sau một lúc lâu, vẫn chưa ra nổi hành lang.

 

“Yên tâm đi, chúng ta có thể kịp giờ.” Lâm Mạn Hoan trấn an Bạch Lệ đang uể oải.

 

Sau cuộc trò chuyện ở ký túc xá đêm qua, mọi người biết nhiều hơn về nhau, mấy người Vương Gia còn ủng hộ Bạch Lệ theo đuổi Kỷ Lâm Quyến.

 

Dù sao thì nhìn cô rất coi trọng tình cảm, bọn họ cũng hy vọng mối tình này của cô sẽ có kết quả tốt.

 

Cuối cùng, mười phút trước khi trận đấu bắt đầu lúc bảy rưỡi.

 

Nhóm Bạch Lệ các chạy tới sân bóng.

 

Trên đường đi, cô lo lắng đến mức tay đổ đầy mồ hôi.

 

Đêm nay cô cũng mang theo món quà đã chuẩn bị từ trước.

 

Sau khi thi đấu xong, cô sẽ tìm thời gian đưa cho Kỷ Lâm Quyến.

 

Sân bóng rổ to lớn rất trống trải, tiếng nói cười cũng trở nên nhỏ bé, hòa vào trong sân.

 

Chỗ ngồi mà Hứa Bác Văn sắp xếp cho bọn họ rất gần hàng đầu, lúc này đã có rất nhiều người đến.

 

Nhìn xung quanh, đa số là nữ sinh.

 

Lần lượt từng người bước vào cầm đèn và biểu ngữ để cổ vũ.

 

Bạch Lệ vừa ngồi xuống, sàn gạch dưới chân hơi ướt.

 

Trong không khí ngập mùi thuốc khử trùng, có hơi gay mũi.

 

“May là chúng ta tới kịp.” Vương Gia đặt mông ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ai là Tiểu Khố Lý của đại học Z vậy?” Tính cách cô ấy rất hoạt bát, hỏi một cách tự nhiên.

 

Mạnh Bích Ny nhìn thoáng qua: “Tớ không thấy.”

 

“Đúng rồi, cậu muốn mua nước không?” Lâm Mạn Hoan quay đầu nói với Bạch Lệ: “Đến khi giải lao giữa trận cậu có thể đưa cho Kỷ Lâm Quyến.”

 

Dứt lời, cô ấy chớp mắt trêu chọc: “Cậu xem trận này có bao nhiêu nữ sinh ngo ngoe rục rịch.”

 

Bạch Lệ kinh ngạc: “Hả? Mua nước gì…”

 

Cô không hiểu mấy thứ này lắm, nhưng nghe Lâm Mạn Hoan nói lòng cô lại trùng xuống.

 

“Vừa rồi có máy bán hàng tự động ở lối vào sân vận động, ở đó.” Lâm Mạn Hoa cười nói: “Mặc dù cậu yêu thầm nhưng dù sao cũng phải tiếp cận từng bước một, nếu không làm không tốt sẽ bị người khác cướp mất.”

 

Tai Bạch Lệ nóng bừng: “Chị Mạn Hoan, làm vậy có trắng trợn táo bạo quá không.”

 

“Không, chậm rãi cho anh ấy biết tấm lòng của cậu cũng được. Cậu yên tâm, trong tình huống thế này nam sinh sẽ không biết cậu nghĩ gì đâu, mọi người đều hiểu.”

 

Lâm Mạn Hoan là người nhiều tuổi nhất trong phòng, lời nói cử chỉ đều lộ ra vẻ thành thục.

 

Bạch Lệ biết cô ấy thật sự nghĩ cho mình, nhưng nghĩ đến cảnh đưa nước trước đám đông, cô hơi ngại.

 

Giống như bày tỏ tấm lòng, đặt trước mặt Kỷ Lâm Quyến.

 

Hít sâu, cô cổ vũ cho chính mình.

 

Vì thế cô đứng dậy khỏi khán đài: “Chị Mạn Hoan, tớ đi trước.”

 

“Ừm, đi đi.” Lâm Mạn Hoan nói: “Tớ sẽ chọn chỗ cho cậu.”

 

Ở giữa sân, đội bóng đang làm nóng người, nhưng học sinh của đại học Z còn chưa đến, một người trông giống huấn luyện viên đang xem đồng hồ.

 

Cô chỉ nhìn thoáng qua, đã thấy bóng dáng Kỷ Lâm Quyến trong đám người.

 

Anh mặc áo số bốn, cổ áo rộng thùng thình, lộ ra đường cong cơ bắp. đuôi tóc ướt, khuôn mặt sạch sẽ, phản chiếu ánh sáng không dính chút tạp chất nào.

 

Lúc này nam sinh bên cạnh đang cười nói gì đó với anh.

 

Không biết nhắc tới chuyện gì, Kỷ Lâm Quyến nhìn về phía khán đài.

 

Lòng Bạch Lệ cũng rung rinh, muốn anh thấy mình nhưng cũng không định chủ động quá.

 

Cảm xúc rối bời và chua xót lên men, rất kỳ quái.

 

Bạch Lệ cứ vậy đứng ở xoa nhìn, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt.

 

Bỗng chốc, anh ngước mắt lên, nhìn về phía cô.

 

Có lẽ chỗ mà cô đứng rất dễ thấy.

 

Cách đám người, Bạch Lệ chỉ cảm thấy không khí xung quanh như ngừng lại.

 

Ngây người một lát, chân đột nhiên trượt xuống, cả người Bạch Lệ ngã sang một bên.

 

Mặt đất quá trơn, ngay từ khi tới cô đã nhận ra.

 

Nhưng không ngờ cô lại có thể ngã ở đây.

 

Như người chết đuối, cô quơ tay túm lấy quần áo người đi ngang qua.

 

“Rẹt.”

 

Bạch Lệ nghe thấy tiếng quần áo bị xé, cô khóc không ra nước mắt.

 

Không biết làm bằng gì mà kém quá.

 

Sau khi Bạch Lệ đứng vững, cô nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến theo bản năng.

 

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, đôi mắt đen đầy vẻ thờ ơ, trông anh như không quan tâm.

 

Khi nhìn vào mắt nhau, cô nhận ra mặt mình đang nóng lên.

 

Vì để ý đến anh nên Bạch Lệ càng nhạy bén hơn bình thường.

 

Mỗi chi tiết về anh đều được phóng đại nhiều lần trong lòng cô.

 

“Làm ơn, dù thích tôi thì cũng không cần dùng cách này.” Giọng nói lười biếng mang theo ý cười khinh thường vang lên trên đầu cô: “Nhưng cô đã thu hút sự chú ý của tôi, để lại số điện thoại đi?”

 

Nam sinh khoanh tay trước ngực, thân hình cao lớn, Bạch Lệ mới đến ngực anh ta.

 

Anh ta nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu đầy vẻ độc đoán.

 

“Tôi, tôi không có.” Bạch Lệ lập tức phủ nhận, cũng không ngẩng đầu lên. Buông lỏng tay ra, cúi đầu muốn đi về phía cửa.

“Xin, xin lỗi.” Sau một lúc lâu, cô mới nhớ ra: “Tôi sẽ bồi thường cho anh.”

 

Thật ra cũng không bị rách nhiều, nhưng áo bị rách ngang, trùng hợp thế nào lại lộ ra cơ bụng.

 

Nhìn còn có vẻ gợi cảm quyến rũ. Nữ sinh ở đây cũng nổ tung rồi.

 

Nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi như thỏ, hận không thể bôi dầu lên chân để chạy mất. Nam sinh híp mắt, nói với giọng sâu xa: “Được thôi, chờ em bồi thường.”

 

Đi tới sảnh lớn sân vận động, Bạch Lệ vẫn cảm thấy cả người nóng bừng.

 

Cô duỗi tay phẩy phẩy, muốn nhanh chóng giảm nhiệt độ.

 

Dù sao trường hợp vừa rồi quá khốc liệt với người hướng nội như cô.

 

Cô nhớ Kỷ Lâm Quyến đã uống nước này.

 

Mới vừa xoay người, phía đối diện có mấy nữ sinh đi tới.

 

Khi thấy Bạch Lệ thì tiếng cười nói của bọn họ in bặt.

 

Cũng đúng, chuyện vừa xảy ra ở sân vận động mọi người đều thấy hết.

 

Còn không phải là cô gái nhỏ đáng yêu trắng nõn trước mặt này ư.

 

Khi đi ngang qua, Bạch Lệ nghe thấy họ nói về Kỷ Lâm Quyến.

 

Trong đó nữ sinh đi đầu có diện mạo đẹp nhất, tóc dài mượt mà xõa trên vai, áo yếm, quần soóc ngắn, vô cùng gợi cảm.

 

“Cược đi, một tháng tớ sẽ theo đuổi được  Kỷ Lâm Quyến.” Nữ sinh gợi cảm hất tóc nói: “Không có cách nào, tớ thật sự rất thích anh ấy.”

 

Giọng điệu nhất định phải có được, là sự tự tin Bạch Lệ chưa bao giờ có.

 

Cô ngơ ngác cầm đồ uống trở về.

 

Cũng kịp lúc trận đấu bắt đầu.

 

“Cậu biết người mình vừa đụng phải là ai không?” Vương Gia hưng phấn nói.

 

Bạch Lệ không quá để ý, nhưng nghĩ ra là mình còn muốn bồi thường cho người ta: “Là ai?”

 

“Thành viên mới của đội bóng rổ đại học Z, tên là Tống Từ Phàm. Gọi pag Tiểu Khố Lý, vừa rồi cậu đi chúng tớ còn bàn tán đấy.”

 

“Tống Từ Phàm là nhà giàu, vừa khai giảng đã lái Lamborghini đến, khoe khoang biết bao.”

 

“Ồ.” Bạch Lệ giả vờ hiểu rõ gật đầu, có liên quan gì đến cô đâu chứ, cũng không thể vì người ta giàu mà không bồi thường được.

 

Dừng một chút, cô nhìn đến Kỷ Lâm Quyến đang ở giữa sân bóng.

 

Đúng lúc đuổi kịp ba điểm của Kỷ Lâm Quyến.

 

Đường cong hoàn mỹ, bóng vào rổ.

 

Trận đấu quyết liệt, giằng co.

 

Đến khi trận đấu kết thúc, bước vào giờ giải lao, các bạn cùng phòng động viên cổ vũ cô.

 

Bạch Lệ hít sâu, cầm nước đi qua.

 

Rõ ràng khoảng cách không xa, cô lại có cảm giác như rất lâu, mỗi bước đi đều có thể nghe được tiếng tim mình đập.

 

Lòng ngo ngoe rục rịch như có thứ gì đó đang nảy mầm, không cps cách nào kiềm chế.

 

Muốn cho anh biết, muốn thể hiện lòng mình.

 

Đám người ồn ào xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng bây giờ Bạch Lệ cũng không chú ý tới.

 

Trong mắt cô chỉ có một người, là Kỷ Lâm Quyến đang ngồi lau mồ hôi.

 

Vốn dĩ mọi thứ sẽ tiến hành đâu vào đấy, theo những gì Bạch Lệ nghĩ.

 

Mà khi coi xuất hiện mới phát hiện, bên cạnh Kỷ Lâm Quyến còn có một nữ sinh khác.

 

Bạch Lệ đờ người, nữ sinh này không phải người khác mà là người cô vừa gặp ở máy b*n n**c.

 

Bên tai có vài câu xì xào.

 

“Người đẹp học viện mỹ thuật tới tìm Kỷ ca.”

 

“Đúng vậy, sao lại không chào đón?”

 

Dường như mọi thứ đều có dấu vết để lại.

 

Bạch Lệ đột nhiên ý thức được, hóa ra quan hệ của nữ sinh này với Kỷ Lâm Quyến còn thân cận hơn cô.

 

Thậm chí còn quen thân với bạn bè của Kỷ Lâm Quyến.

 

Cô là dư thừa.

 

Ít nhất vào giờ này khắc này.

 

“Anh, em mua nước cho anh.”

 

Giọng cô nhỏ như muỗi, đưa nước cho anh.

 

Nói trùng hợp cũng đúng, cô gái gợi cảm kia cũng đưa một chai nước cùng hãng, cùng mua từ một máy b*n n**c.

 

Hiện trường yên tĩnh.

 

Bạch Lệ lấy hết can đảm ngước mắt lên nhìn anh.

 

Cho dù xấu hổ, cô vẫn ôm hy vọng.

 

Có lẽ cô đặc biệt trong lòng anh.

 

Đáng tiếc, Kỷ Lâm Quyến không chút do dự mà nhận nước của nữ sinh gợi cảm.

 

“Cảm ơn, có lòng rồi.” Anh nói với nữ sinh: “Buổi tối mời em ăn?”

 

Nữ sinh gợi cảm mang vẻ mặt thẹn thùng: “Đau lòng cho anh mà thôi, uống nhiều một chút để bổ sung năng lượng.”

 

“Nhưng chuyện anh nói mời em ăn cơm, không được đổi ý đấy nhá.” Nữ sinh ái muội chớp mắt.

 

Hốc mắt Bạch Lệ đột nhiên hơi cay.

 

Cô nín thở chờ câu trả lời của Kỷ Lâm Quyến.

 

Nhưng cô đã đợi một phút.

 

Kỷ Lâm Quyến vẫn cứ lạnh lùng với cô.

 

Bỗng chốc, tay nhẹ đi.

 

Bạch Lệ cắn chặt môi, ngước mắt nhìn sang.

 

Kinh ngạc.

 

Tống Từ Phàm đang vén áo lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng rắn chắc: “Còn rất hiểu chuyện.”

 

“Biết anh trai khát nên đưa nước.”

 

“Ừm.” Bạch Lệ chớp mắt, không biết nên nói gì.

 

Cô nhìn sang Kỷ Lâm Quyến theo bản năng, phát hiện đối phương chỉ nhìn sang đây một chút rồi dời mắt, thái độ lạnh như băng.

 

Sau đó, anh tránh cô như tránh rắn rết, Kỷ Lâm Quyến đổi vị trí.

 

Bạch Lệ nghĩ, dù mình có can đảm đến đâu thì cũng sẽ đau lòng.

 

Nhưng rõ ràng lúc trước không phải như vậy, anh sẽ giải vây cho cô, anh sẽ mua băng vệ sinh cho cô, ngày mưa sẽ chạy khắp nơi mua một túi kẹo để dỗ cô vui, sẽ dẫn cô ra ngoài chơi…

 

Có lẽ đối với Kỷ Lâm Quyến, cô là một đứa nhỏ.

 

Nhưng không có nghĩa là trẻ nhỏ chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.

 

Cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ không kiên trì nổi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.