Nhìn liếc qua, Bạch Lệ không trả lời.
Cô yên lặng kéo góc chăn, vùi đầu vào.
Trong lòng đột nhiên có gì đó thay đổi.
Lý trí còn đang khẽ giãy giụa.
Một bên cảm thấy yêu thầm rất khổ, nhưng bên kia lại vì một câu ngắn ngủi của anh mà cảm thấy ngọt ngào.
Giống như khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, chỉ nhờ một câu của anh mà cô có thể kiên trì thêm, kiên trì thích anh.
Tâm trạng lúc thăng lúc trầm, cực kỳ giống đi tàu lượn siêu tốc.
Tiếng nói chuyện trong phòng ngủ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rơi vào im lặng.
Thỉnh thoảng ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, ánh sáng len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ đối diện với giường của Bạch Lệ.
Bầu không khí xa lạ tràn ngập trong mọi ngóc ngách của căn phòng.
Sau khi tắt đèn mới dần lắng xuống.
“Lệ Chi, cậu ngủ rồi sao?”
Yên lặng một lúc, tiếng của Vương Gia truyền đến từ phía đối diện.
Âm thanh sột soạt lại cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Thật ra Bạch Lệ vẫn luôn thức, nhưng cô không nói gì.
Bởi vì vừa nhận được tin nhắn của Kỷ Lâm Quyến, nên phiền muộn trong lòng cô cũng tan thành mây khói. Vì thế cô dứt khoát quay người lại, hơi hứng thú đáp lại: “Vẫn chưa.”
“Vậy chúng ta nói chuyện đi.” Vương Gia tiếp tục nói.
Nằm trong chăn quá buồn chán, Bạch Lệ nhấc một góc chăn lên, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn nói gì?”
Lâm Mạn Hoan và Mạnh Bích Ny cũng trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856973/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.