“Chạy cái gì?” Giọng điệu của Tống Từ Phàm hơi mất kiên nhẫn, cánh tay anh ta mạnh mẽ, chỉ cần xách lấy cổ tay Bạch Lệ là đã có thể làm cho cô không thể động đậy được.
“Lúc trước chẳng phải nói muốn bồi thường quần áo của tôi sao?” Anh ta hơi mang theo ý cười khinh thường: “Gì đây, muốn chuồn đi hả.”
Tống Từ Phàm cứ như vậy chọc ghẹo cô gái nhỏ trước mặt đông đảo người xem, song anh ta lại không hề thấy mình quá đáng chút nào.
Thấy cô gái nhỏ không thành thật muốn tránh thoát, Tống Từ Phàm mạnh mẽ siết chặt, người của cô bị anh ta túm lại gần.
Một đám bạn bè đểu cáng phía sau anh ta cũng theo đó ồn ào.
“Một bộ quần áo của anh Phàm chỉ sợ cô bồi thường không nổi đâu?”
“Đây chẳng phải là cô gái nhỏ vừa rồi giả vờ té ngã để thu hút sự chú ý của anh Phàm sao?”
“Ui chao, đừng làm khó cô gái nhỏ nữa. Tự hiểu là được rồi, đúng không?”
Mồm năm miệng mười cái gì cũng nói được.
Tầm mắt người xung quanh cũng liên tục liếc tới.
“Tôi không giả vờ té ngã.” Bạch Lệ cúi đầu, trong lòng cô rối bời, đối với lời nói của bạn bè Tống Từ Phàm cũng không nghe lọt được mấy từ: “Tôi không biết anh sẽ đi ngang qua ghế khán giả...”
Cô không có ý định tiếp xúc quá nhiều với cậu ấm như Tống Từ Phàm, nhưng trách nhiệm của cô, cô nhất định sẽ gánh vác.
“Chuyện quần áo của anh, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh.”
Nói xong, khóe mắt cô liếc mắt nhìn đám bạn Tống Từ Phàm, cầm lấy điện thoại di động của anh ta: “Đây là số của tôi.”
Bên này tranh chấp, mấy người bạn cùng phòng vừa thấy có gì đó không đúng bèn vội vàng chạy tới, giáo viên đại học A cũng tưởng đã ra chuyện gì đó.
Trong lúc nhất thời, trước mặt Bạch Lệ ngược lại sôi nổi hẳn lên.
Thẳng đến khi hiệp hai trận đấu bắt đầu, lúc này Tống Từ Phàm mới bỏ qua, dẫn đám bạn bè của anh ta nghênh ngang rời khỏi khu nghỉ ngơi của đại học A.
Đám người này hoành hành quen rồi, đi tới đâu cũng mang dáng vẻ không chịu nói lý lẽ.
“Lệ Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?” Một câu quan tâm của Lâm Mạn Hoan hoàn toàn làm cho Bạch Lệ không kìm được cảm xúc.
Cô siết chặt lòng bàn tay, lắc đầu. Dẫu trong quán mở điều hòa, cô vẫn nóng toát mồ hôi, chóp mũi ướt đẫm nước.
Chỉ là cô không hiểu, vì sao thái độ của nam sinh lại thay đổi nhanh như vậy. Có thể rất dịu dàng lại có thể rất lạnh lùng.
Giống như cô chỉ là thú cưng của Kỷ Lâm Quyến, lúc vui vẻ thì trêu chọc một chút, còn khi anh chán ghét sẽ phớt lờ.
Ngay cả giao tiếp cũng không muốn, khi đối mặt với cô, chỉ có một nội tâm khép kín.
Toàn bộ khoang mũi cô đều ê ẩm, thật giống như một giây sau cảm xúc ấm ức sẽ vỡ òa ra.
Mạnh Bích Ny thấy thế, vội vàng vẫy tay với hai người còn lại: “Dẫn cậu ấy đi trước, những chuyện khác để nói sau.”
Mấy người đã ngồi ở quán cà phê gần đó rất lâu.
Trong lúc ấy Bạch Lệ nói cũng không nhiều, nhưng chỉ đơn giản mấy câu thôi vẫn làm ba nữ sinh khác tức giận tới nhíu mày.
“Kỷ Lâm Quyến nhận nước của một nữ sinh khác, không thèm để ý tới cậu sao? Vậy cũng quá đáng quá rồi đó!” Lâm Mạn Hoan không thể hiểu nổi.
“Đúng vậy, lý nào lại như vậy. Nói thế nào cũng không thể phớt lờ cậu ở mọi người mọi người được!” Tính tình Vương Gia thẳng thắn, muốn lập tức đi tìm Kỷ Lâm Quyến tính sổ: “Không được, tớ không nuốt trôi cục tức này, Lệ Lệ, chúng ta đi tìm anh ta nói rõ ràng.”
Bạch Lệ yên lặng kéo lại: “Bỏ đi.”
Cô cảm thấy mình mệt mỏi, chỉ muốn trở về ngủ một giấc thôi.
“Không nói cho rõ ràng, vậy cậu phải chịu ấm ức vô ích sao.” Mạnh Bích Ny hiển nhiên cũng không đồng ý với chính sách đà điểu* của Bạch Điểu: “Hơn nữa tớ thấy Kỷ Lâm Quyến cũng không phải không hề hay biết cậu thích anh ta, làm như vậy quả thật có hơi đểu cáng.”
Chính sách đà điểu*: chính sách không nhìn vào sự thật, dựa theo chuyện đà điểu khi gặp nguy hiểm thì nó giấu đầu trong cát, cho rằng sẽ bình yên vô sự.
Không cản được ba người, Bạch Lệ đành theo các bọn họ trở lại phòng tập thể dục, trong túi cô còn chứa món quà mà cô vốn muốn tặng cho anh.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào xung quanh hộp quà, xúc cảm lạnh như băng.
Thật ra bạn cùng phòng của cô đã nhìn ra rồi từ lâu rồi. Cho dù lần này cô bị Kỷ Lâm Quyến đối đãi lạnh nhạt, nhưng nếu thái độ của anh hòa hoãn một chút, cô sẽ lại cẩn thận nâng lên chân tâm.
“Giải quyết dứt điểm đi.” Mạnh Bích Ny nói: “Nếu như con người anh ta thật sự không đáng để cậu thích, sớm từ bỏ cũng là chuyện tốt.”
Bạch Lệ yên lặng nhìn mặt đất chằm chằm, cô có thể cảm nhận được mình đang bị một loại cảm xúc xa lạ chậm rãi bao phủ...
Lúc trở về trận đấu bóng đã kết thúc, Vương Gia kéo xông về phía trước kéo đông kéo tây tìm người.
Kỷ Lâm Quyến chưa đi.
Nhân viên trong quán chỉ phương hướng cho mấy cô gái nhỏ mang vẻ mặt tức giận xong thì ngơ ngác rời đi.
Lúc họ đẩy cửa ra, Kỷ Lâm Quyến vừa mới thay quần áo xong.
Trong khuỷu tay anh treo áo số bốn, thấy mấy người xông vào cũng sửng sốt.
Sau đó sắc mặt anh bình tĩnh nhướng mày, nói: “Đây hình như là phòng thay đồ nam.”
Vương Gia vừa muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng đã bị Mạnh Bích Ny che lại.
Lâm Mạn Hoan nhường chỗ cho Bạch Lệ.
“Em… em có mấy câu muốn nói với anh.” Bạch Lệ nói.
Trong phòng thay đồ yên tĩnh.
Bạn cùng phòng của cô đều đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại hai người là Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến.
“Em muốn nói gì?” Kỷ Lâm Quyến lười biếng nói.
Trong cổ họng Bạch Lệ tràn ra một giọng rất nhỏ: “Tại sao lại không để ý đến em.”
“Em muốn ám chỉ cái gì?” Kỷ Lâm Quyến nở nụ cười: “Chuyện nào.”
Ngữ điệu của anh vẫn hững hờ, hình như thật sự không thèm để ý tới. Hốc mắt Bạch Lệ đỏ lên: “Vừa nãy.”
“Không có không để ý tới em.” Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến lặng xuống, nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Cô nghĩ nhiều...
Cô không hề nghĩ nhiều.
Bị cố ý phớt lờ, loại cảm giác này thật sự rất rõ ràng.
Cũng không biết lấy tức giận từ đầu, Bạch Lệ ngửa đầu nhìn anh, giọng nói thoáng run rẩy: “Nếu như em nói em thích anh, có phải anh cũng an ủi em đừng nghĩ nhiều hay không.”
Kỷ Lâm Quyến không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh châm một điếu thuốc.
“Anh không thích em.” Kỷ Lâm Quyến thở dài, anh ấn huyệt thái dương: “Là hành vi nào của anh khiến em lầm tưởng sao? Nhóc con.”
“Nhưng mà, lúc trước chúng ta ở chung tốt đẹp như vậy.” Giọng nói Bạch Lệ hơi nghẹn ngào: “Có lẽ, có lẽ anh có thể...”
Có lẽ điểm kết thúc cho mối tình yêu thầm của cô... là đi theo hướng thất tình rồi.
Những thứ này không phải cô chưa từng suy nghĩ qua, mỗi lần kiên trì đều đã lặp đi lặp lại cái cảm giác sợ mất mát lại chờ mong kết cục tốt đẹp ấy.
Chờ mong thứ tình yêu thầm lặng từ hai chiều.
“Em biết không.” Kỷ Lâm Quyến híp mắt lại, anh có ý đưa chuyện tới ngõ cụt , chặt đứt một cái hoàn toàn: “Dáng vẻ đó của em thật sự rất dễ dắt mũi. Anh chọc em, chẳng qua là muốn nhìn xem những người học sinh ưu tú như em có phải đều muốn nói một đằng làm một nẻo hay không thôi.”
“Quả thật cũng giống như anh nghĩ.” Giọng điệu của anh bình thản.
Bạch Lệ á khẩu không nói nên lời, cảm giác bị nhục nhã giống như một chậu nước lạnh hắt xuống.
Cô cắn răng, khăng khăng lấy hộp quà ra khỏi túi của mình: “Đây là thứ muốn tặng cho anh.”
“Cầm về đi, anh không cần.” Kỷ Lâm Quyến nói: “Không cần phải mua cho anh mấy thứ này.”
Làn khói rất mỏng, song giữa hai người dường như có rất nhiều ngăn cách. Tới cả vẻ mặt của anh cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng nhiên giữa hai người trở nên rất xa lạ, lạ lẫm như thể người trước mắt này không phải là anh trai sẽ giúp đỡ cô khi còn bé, cũng không phải là người chăm sóc cô một năm ở trường cấp ba.
Bạch Lệ dừng một chút, trong đôi mắt hạnh ngước lên ngập hơi nước. Nhưng giọng điệu lại chứa sự quật cường chưa từng có: “Nếu anh không cần, vậy em vứt đây.”
Trong lòng cô hy vọng Kỷ Lâm Quyến nói không được ném.
Hy vọng anh nói rằng anh rất thích.
“Ừ. Em muốn vứt thì vứt đi.”
...
Sau khi trở về ký túc xá, Bạch Lệ ngủ thẳng đến nửa đêm.
Ngày hôm sau cô lại bị sốt cao không giảm, gần như không ăn được cơm.
Mấy người bạn cùng phòng dốc lòng dốc sức chăm sóc cô, còn giúp cô xin nghỉ phép. Cũng may vừa mới khai giảng nên cũng không có chuyện gì nhiều, sau khi xin phép, cố vấn học tập cũng không làm khó dễ.
Bệnh nặng một hồi, tới tối ngày thứ tư cô mới có chuyển biến tốt.
Vương Gia xách cháo trắng trở về ký túc xá, nhìn cô ngồi dậy thì rất vui vẻ: “Tớ thật sự sợ cậu xảy ra chuyện gì đó. Haiz, chỉ vì một nam sinh thì thật không đáng mà, sức khỏe là của mình.”
Mạnh Bích Ny trừng mắt nhìn Vương Gia một cái, chê cô ấy nói nhiều.
Bạch Lệ mỉm cười yếu ớt.
“Nhưng mà... Lệ Lệ gầy đi nhiều quá” Lâm Mạn Hoan đột nhiên nói: “Cảm thấy cậu gầy sọp hẳn đi. Tớ lại hơi ao ước.”
Bạch Lệ thu lại ánh mắt.
Đúng vậy, cô bây giờ cao một mét sáu tám, nhưng chỉ nặng bốn mốt cân năm.
Từ sau ngày đó, cô không nhắc tới Kỷ lâm Quyến nữa, tuy rằng không chủ động tìm hiểu tin tức của anh, nhưng cũng không cố ý tránh né. Chỉ là trở thành người xa lạ.
Sau khi Bạch Lệ khai giảng cũng lục tục nhận được rất nhiều lời tỏ tình, thư tình, lời mời hẹn hò của các nam sinh.
Nhưng cô thanh tâm quả dục như thể mình không phải là một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, bất kể đối phương triển khai thế công gì, cô đều hoàn toàn... không có cảm giác.
Cuộc sống hàng ngày của cô như ba điểm thẳng hàng, thỉnh thoảng sẽ đi đến Starbucks gần đó để làm việc theo giờ.
Ngày hôm đó thứ cô vứt đi dường như không chỉ là quà tặng mua cho anh, mà còn có tâm ý, tình yêu thầm lặng từ lâu của cô.
Nếu như không nói ra, có lẽ tình yêu của cô vẫn có thể tiếp tục duy trì.
Nhưng khi thật sự rõ ràng rồi, từ bỏ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, Hứa Bác Văn còn tới tìm cô.
Chắc là anh ta biết hết mọi thứ, nhưng cuối cùng trong lời nói ấp a ấp úng không rõ ràng chỉ có tiếng thở dài.
“Kỷ Lâm Quyến không muốn vậy, thật ra anh ấy cũng không giống như em tưởng tượng...”
Bạch Lệ mỉm cười: “Anh Hứa Bác Văn, không còn quan trọng nữa rồi.”
“Em không quan tâm.”
Lúc cô gái nhỏ nói những lời này, đôi mắt kiên định đến lạ, giống như có thể phát ra ánh sáng dịu dàng.
Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc không được bao lâu, Bạch Lệ đã dùng tiền sinh hoạt bồi thường tiền quần áo cho Tống Từ Phàm.
Cô không muốn để ý đến chuyện mình chịu thiệt, cho dù có phải húp cháo trắng một tháng.
Vào năm học chính không bao lâu, trang web chính thức của trường đột nhiên đăng tải một thông báo, nội dung đại khái là về chuyện sinh viên trao đổi du học, để cho các sinh viên có ý định theo dõi thông báo của nhà trường mọi lúc mọi nơi.
Bạch Lệ cũng nhìn thấy, thật ra cô thực sự có ý định ấy, đáng tiếc là điều kiện kinh tế không kham nổi. Ngay lúc cô định từ bỏ, cố vấn học tập lại tìm gặp riêng cô.
Bởi vì Bạch Lệ nhập học quá xuất sắc, vẫn luôn lấy được học bổng. Cho nên xuất trao đổi này, cố vấn học tập cũng ưu tiên nghĩ đến cô.
Nhưng Bạch Lệ không có tiền.
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của ban giám hiệu nhà trường, thay Bạch Lệ xử lý khoản vay. Đầu tiên tìm một người tài trợ, sau đó sẽ trả góp dần số tiền Bạch Lệ cần để chi tiêu.
Chuyện ra nước ngoài dần dần được quyết định.
Bạch Lệ cũng dự định đi làm thêm ở nước ngoài để nhanh chóng kiếm tiền trả nợ.
Quanh đi quẩn lại, thời gian cách ngày cô ra nước ngoài đã càng lúc càng gần, Bạch Lệ lặng lẽ chuẩn bị tất cả thủ tục.
Sau khi Chung Trần Di biết tin cô muốn ra nước ngoài, còn vui vẻ rất lâu, không ngừng lẩm bẩm “Xem ra trường học của các con tuy rằng không tốt, nhưng cũng may còn có thể có chút tài nguyên phúc lợi”.
Nhoáng một cái, Bạch Lệ đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ.
Ngày cô đi, cả phòng ngủ đều trốn tiết đi tiễn cô.
Lúc ở sân bay, Lâm Mạn Hoan xoa mái tóc Bạch Lệ, có chút đau lòng cho “cô út”: “Đến lúc ấy phải mang về cho tớ một anh rể đẹp trai tóc vàng mắt xanh đó.”
Bạch Lệ cười: “Được, cậu yên tâm.”
Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, với tính cách của Bạch Lệ, chỉ biết cố gắng học tập thật tốt. Chuyện yêu đương này, cô thật sự là không làm được.
“Nhớ báo bình an, liên lạc bất cứ lúc nào.” Mạnh Bích Ny nói.
Bạch Lệ gật đầu: “Được.”
Vương Gia: “Nếu có người dám bắt nạt cậu, chúng tớ sẽ mua vé máy bay suốt đêm tới đó chém giết! Tuyệt đối không được để người khác bắt nạt “cô út” của chúng ta.”
Bạch Lệ ngượng ngùng mỉm cười: “Được rồi, tớ đâu có dễ bị bắt nạt như vậy, rất cảm ơn các cậu đã đến tiễn tớ.”
...
Năm ba ít tiết, mấy nam sinh trong ký túc xá không phải hút thuốc chơi game, thì cũng là đang xem người khác chơi game.
Hứa Bác Văn liếc mắt nhìn thời gian trên di động, nói với Kỷ Lâm Quyến vừa trở về từ ngoài cửa: “Hôm nay em ấy đi, anh thật sự không đi tiễn sao?”
“Chương trình học CAD bù xong rồi hả?” Kỷ Lâm Quyến hỏi anh ta.
Hứa Bác Văn nói: “Cậu đừng đánh trống lảng.”
“Mẹ nó tôi đi sao được?” Kỷ Lâm Quyến buồn cười .
Hứa Bác Văn lẩm bẩm không muốn: “Còn không phải là tại anh, nhất định phải dùng cách này, trách ai được.”
Sắc mặt Kỷ Lâm Quyến hơi sầm xuống cầm đồ ra cửa, mặc cho Hứa Bác Văn ở phía sau gọi tên anh.
Cánh cửa đóng lại.
“Rầm…” một tiếng.
“Anh Kỷ làm sao vậy?” Mấy người bạn cùng phòng khác mặt đối mặt nhìn nhau, có hơi nghĩ không thấu đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Bác Văn híp mắt thở dài: “Có vài người muốn đi, anh ấy không thoải mái. Giả vờ là không sao cả, kết quả bản thân tự sụp đổ.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.