🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những lời đang chuẩn bị nói lại bị kẹt ở cổ họng, Bạch Lệ thu tầm mắt về, cúi cằm xuống nở một nụ cười nhẹ để giảm bớt cảm giác lúng túng xấu hổ muốn mở miệng nói chuyện khi nãy.

 

Một lúc lâu sau, cô mới phun ra hai chữ cứng ngắc: "Đàn anh."

 

Vừa nãy cô chuyên tâm xem tài liệu quá, lúc nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến thật sự có chút sững sờ, khó trách phản ứng sẽ bị chậm đi một nhịp.

 

Đoán chừng là không ngờ lại gặp được cô ở nơi này, Bạch Lệ thấy người kia sững sờ một giây nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại, cặp mắt đen láy hời hợt khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của mình.

 

Dù sao kỳ thật lần tạm biệt trước đó cũng không phải là tình huống vui vẻ gì cho cam.

 

Cô chạy thẳng ra khỏi con hẻm trong tình trạng như gặp phải ma, mất một lúc rất lâu sau đó cũng không thể khôi phục lại bình thường. Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ chạy đi lúc đó của cô nhất định là trông vô cùng thảm hại.

 

Bạch Lệ liên tục bấu mạnh vào trang giấy tài liệu, trong lòng suy nghĩ bâng quơ.

 

Cô và Kỷ Lâm Quyến có được coi là... Oan gia ngõ hẹp không nhỉ.

 

"Tới phỏng vấn?" Kỷ Lâm Quyến hỏi.

 

"Ừm."

 

Hỏi đáp hai câu, rồi lại im lặng.

 

Không hề có thêm mấy câu hỏi thăm dư thừa nào.

 

Đồng hồ trong phòng nghỉ ngơi chạy tích tắc, mỗi nhịp chạy đều giống như tiếng tim đập trong lòng, thình thịch thình thịch.

 

Bầu không khí rơi vào yên ắng, ngập tràn cảm giác lúng túng xấu hổ.

 

Kỷ Lâm Quyến đặt đồ ăn lên bàn rồi tới chỗ giá sách trước mặt Bạch Lệ cầm một phần tài liệu, bên trong không gian im ắng tiếng trang giấy lật qua lật lại nghe rõ mồn một, giống như tiếng nước chảy róc rách trong khe suối.

 

Biểu cảm của anh có chút lạnh lùng, ngoại trừ một giây bất ngờ nhìn thấy cô lúc vừa mới bước vào cửa ra thì còn lại đều là bận rộn công việc của mình, ánh mắt cũng không ngó nhìn về phía cô lấy một cái.

 

Nếu như mối quan hệ của cả hai không rơi vào bế tắc thì bây giờ tình hình chắc vẫn còn êm dịu.

 

Bạch Lệ chống tay ngẫm nghĩ, hóa ra chiêu có bạn trai này vẫn rất hữu dụng, chí ít thì bây giờ có thể hòa bình ngồi chung trong một phòng.

 

Anh không nghĩ gì thừa thãi nữa, mà cô cũng vẫn sẽ giữ lấy trái tim đã hết hy vọng từ một năm trước của mình.

 

Đôi bên đều bình yên.

 

Mùi thơm của món ăn thổi tới từng đợt chua chua ngọt ngọt, giống như mùi cơm thịt lợn xé áp chảo.

 

Bạch Lệ lúc này mới cảm nhận được rõ cơn đói bụng.

 

Thật ra hôm nay cô sắp xếp thời gian không hợp lý cho lắm, vốn dĩ định ăn cơm xong xuôi mới qua đây nhưng lúc tan học bị huấn luyện viên kéo thẳng vào văn phòng nói chuyện rất lâu.

 

Lúc trở ra khỏi cổng trường thì đã gần tới giờ rồi, Bạch Lệ lo lắng sẽ bị trễ thời gian phỏng vấn nên không kịp ăn cơm đã vội vội vàng vàng chạy qua đây.

 

Dù sao công ty trung tâm khởi nghiệp cho sinh viên cũng hơi khác so với những công ty kinh doanh bình thường khác, thời gian phỏng vấn cũng phải tùy thuộc vào may mắn, tới đây lúc không có người thì phải chờ thêm mấy ngày nữa.

 

Cảm giác bụng đói cồn cào càng lúc càng rõ rệt, Bạch Lệ lấy chai nước suối trong cặp ra uống vài ngụm.

 

Không uống còn đỡ, kết quả uống xong lại càng thấy đói hơn.

 

Cô đặt chai nước xuống rồi xoa xoa huyệt thái dương.

 

Biết trước như này thì thật sự nên phải ăn cơm xong mới chạy qua đây rồi.

 

Cô chán nản nhìn chằm chằm một lúc vào góc bàn quét sơn, thi thoảng lại ngó xem động tĩnh bên ngoài cửa.

 

Bỗng nhiên, dạ dày Bạch Lệ co quắp một trận, cảm giác này tới quá bất ngờ lại không hề có chút dấu hiệu báo trước, cơn đau thắt khủng khiếp từ lòng bàn chân xộc thẳng ra, trong một thoáng đã khiến lưng của cô đẫm ướt mồ hôi lạnh.

 

Cũng may cơn đau thắt đó kéo tới cũng không quá lâu, lúc sau thì đã thuyên giảm, chỉ còn sót lại một cái bụng đói meo.

 

Tình huống này đã có diễn ra mấy lần trước đó rồi, Bạch Lệ cũng không coi là chuyện gì to tát, chỉ đơn thuần cho rằng là đói bụng.

 

"Ọt ọt ọt..."

 

Bụng cô bỗng kêu lên thành tiếng.

 

Suy cho cùng thì vẫn là một cô gái nhỏ, hơn nữa lại còn ở trước mặt Kỷ Lâm Quyến nên khiến cô thấy ngượng ngùng biết nhường nào, gò má bỗng chốc nóng bừng lên.

 

Bạch Lệ cúi người giống như một con mèo.

 

Trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng người, đứng đó một vài giây.

 

Anh cũng không lên tiếng, cứ như thế rồi đi ra ngoài.

 

Cửa mở ra, tiếng trò chuyện ồn ào bên ngoài hành lang truyền vào.

 

Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trạng quan tâm tới nữa, chỉ đang tính toán thời gian kết thúc phỏng vấn để cô được đi ăn cơm.

 

Đợi tí nữa tới căn tin, nhất định cô cũng phải ăn một phần cơm thịt lợn xé áp chảo!

 

Hu hu hu, thơm quá đi mất.

 

Nghỉ ngơi một lúc, Bạch Lệ vẫn còn chưa ngồi thẳng lưng thì cơn đau thắt kia lại lần nữa ập tới, cô đành phải ôm lấy đầu gối, muốn dùng tư thế đó để giảm đau.

 

Không ngờ lần này không có tác dụng, hơn nữa còn đau lâu hơn so với lần trước, liên tục không ngớt. Cô đau đến mức khắp vầng trán đều đổ mồ hôi, không chỉ thế mà cảnh vật trước mặt cũng bắt đầu mờ dần đi.

 

"Em chưa ăn cơm?"

 

Không biết từ lúc nào, Kỷ Lâm Quyến đã quay trở lại.

 

Bạch Lệ cúi đầu, cả sức lực trả lời cũng đều không có, cật lực khiêm tốn đáp: "Ừm."

 

Gắng gượng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến cau mày, bên trong ánh mắt cứ như chất chứa một cảm giác băng giá lạnh lẽo.

 

"Khó chịu sao?"

 

"Ừm."

 

"Phỏng vấn quan trọng như vậy à, ngay cả sức khỏe cũng mặc kệ?"

 

"..."

 

Cất tiếng hỏi nhưng ngữ điệu của anh lại ẩn chứa sự châm chọc.

 

Bạch Lệ bỗng không muốn để ý tới người này nữa, nặng nề cúi gầm mặt không lên tiếng.

 

Cô gái nhỏ cuộn tròn người lại, cả khuôn mặt xinh đẹp đều trắng bệch.

 

Cả người cứ như mới được vớt ra từ trong nước, ánh mắt mơ màng giống như cành liễu nghiêng mình trước gió, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đổ rạp xuống.

 

Dù Kỷ Lâm Quyến vẫn luôn tự nhủ thầm nhắc nhở bản thân, giờ phút này cũng không chống cự được dáng vẻ yếu đuối lúc này của cô.

 

Anh khẽ nhướng mày, lý trí kêu gào di dời ánh mắt nhưng động tác lại không làm được.

 

Dường như cô rất khó chịu, cứ như là đang cố gắng chịu đựng cơn đau đớn gì đó, lông mày thanh tú đều nhăn nhó lại, đôi mắt long lanh ướt át đầy uất nghẹn khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.

 

Kỷ Lâm Quyến chịu thua, đi thẳng tới trước mặt cô: "Anh đưa em đi bệnh viện."

 

Cô lúc này ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt long lanh ánh nước, vẫn còn đang có một chút kinh ngạc và kháng cự.

 

Bờ môi đỏ khẽ nhếch, dáng vẻ không còn chút sức lực chống cự y hệt như chỉ có thể để mặc người khác làm gì thì làm.

 

Cảm giác bực dọc trào ra, Kỷ Lâm Quyến cố kìm nén ngọn lửa bất chính trong lòng mình xuống.

 

Không chờ cho người kia nói bất cứ lời từ chối nào, anh dứt khoát dùng một tay bế cô lên đặt trên vai.

 

Cô gái nhỏ rất nhẹ, khiêng lên chẳng có tí cảm giác nặng nề gì.

 

Nhưng mùi hoa cúc thơm man mác quanh cơ thể của cô lại tràn ra ngoài đè lên đáy lòng của Kỷ Lâm Quyến, nặng nề muốn chết đi được.

 

Bạch Lệ gối người lên vai của anh, đôi chân chỉ có thể vì đạp hụt mà buông xuôi.

 

Nói thẳng ra thì tư thế này khiến cô không thấy thoải mái một chút nào.

 

Dạ dày bị chèn ép, lay người một cái đã suýt nôn thẳng ra.

 

Bạch Lệ thầm nghĩ, nếu như thật sự nôn ra trên quần áo của Kỷ Lâm Quyến thì đẹp mặt rồi.

 

"Đàn anh..."

 

Vốn dĩ đã bị cô gái nhỏ này quyến rũ không yên, lúc này lại còn lí nhí ghé vào tai của anh mà thổi gió.

 

Kỷ Lâm Quyến lạnh giọng: "Em có gọi thế nào thì hôm nay cũng phải tới bệnh viện."

 

Nghĩa bóng chính là, có gọi daddy thì cũng không ăn thua gì đâu.

 

Bạch Lệ lại không nghĩ tới chuyện dùng mấy kiểu tình thú đó để khiến anh buông mình ra.

 

Dù sao bây giờ cô thật sự là đang rất khó chịu.

 

"Có thể đổi tư thế hay không..." Cô nhũn giọng: "Muốn nôn."

 

"..."

 

Dù sao thì cũng phải để Kỷ Lâm Quyến đưa đi, cô thật sự không muốn mình bị vác ra ngoài như thế này.

 

Chỉ e là bệnh đau dạ dày của cô còn chưa được chữa thì bản thân đã nôn đến tối mày tối mặt trước rồi.

 

Bạch Lệ cảm nhận rất rõ người kia cứng đờ một giây.

 

Sau đó, anh đổi sang tư thế bế ngang.

 

Cô lọt vào trong khuỷu tay của anh, người kia sải bước vững vàng lại không chậm, rất có cảm giác an toàn.

 

Từ góc độ này của cô gái vừa hay lại có thể nhìn thấy xương quai xanh rõ nét lộ ra trong cổ áo sơ mi của anh, nhích lên trên nữa chính là xương hàm rõ rệt và gương mặt tinh tế, vừa cấm dục lại vừa gầy guộc.

 

Chỉ là biểu cảm của anh rất khó coi, mặt lạnh băng, cảm giác lạnh lẽo bên trong ánh mắt mãnh liệt như thể muốn ăn thịt người.

 

Hình như Bạch Lệ vẫn chưa từng nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy.

 

Vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đã gặp phải một người đi qua.

 

Dường như Kỷ Lâm Quyến rất thân với người kia: "Anh, chìa khóa xe."

 

"Hả?" Người kia cũng thoáng sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì vậy? Là cô bé mới tới phỏng vấn đúng không?"

 

Đến bệnh viện, Bạch Lệ làm một cuộc nội soi dạ dày.

 

Toàn bộ quá trình đều vô cùng đau đớn, cho dù đã được gây tê nhưng trước sau vẫn cứ giàn giụa nước mắt.

 

Sau khi ra ngoài, cô ngồi xổm một mình ở chỗ bức tường không người khóc rất lâu, khóc xong lại cảm thấy rất mất mặt. Người ta tới nội soi dạ dày đâu có ai khóc, chỉ có một mình cô khóc như một đứa ngốc vậy.

 

Mãi cho tới lúc Kỷ Lâm Quyến đi tới đưa bịch khăn giấy cho cô.

 

Bạch Lệ khóc đến mức làm trái tim của anh thấy khô khốc, khiến anh bỗng dưng không hiểu sao lại muốn hút thuốc.

 

Kỷ Lâm Quyến theo bản năng đưa tay sờ vào túi quần, tầm mắt lại quẹt trúng một bảng nhắc nhở dán trên tường: Cấm hút thuốc.

 

Anh kiềm chế lại, nhạt giọng hỏi một câu: "Bạn trai em đâu?"

 

"Cũng không chăm sóc em ăn uống đàng hoàng." Lời này của anh là thật lòng, nói tiếp: "Làm bạn trai kiểu gì thế."

 

Cảm giác nóng rát như thiêu như đốt trong cổ họng của Bạch Lệ vẫn còn chưa tiêu biến, không thể mở miệng, cơn buồn nôn không thể nôn đó lại cứ rõ mồn một. Cô không đáp lại, chỉ lặng yên lau nước mắt.

 

Cô không lên tiếng, Kỷ Lâm Quyến cũng không nói gì.

 

Đợi đến lúc lấy thuốc xong anh mới nhìn tới lời dặn dò kiểu không ăn sống uống nguội gì gì đó ghi trên bệnh lý, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại.

 

Trong lúc này, Lâm Mạn Hoan gửi tin nhắn cho cô hỏi cô khi nào thì về, sắp sửa vào tiết Tư tưởng Mao Trạch Đông rồi.

 

Bạch Lệ cười khổ trả lời bị đau dạ dày, đã tới bệnh viện rồi.

 

Lâm Mạn Hoan giật mình một lúc, hỏi hết từ đông tới tây chắc ăn cô không có bị gì thì mới ngưng.

 

Trả lời tin nhắn của người kia xong, Bạch Lệ mới cất điện thoại di động vào, Kỷ Lâm Quyến cũng đúng lúc xách thuốc đi tới.

 

Cô thấy ánh mắt của anh dừng lại trên điện thoại của mình hồi lâu rồi mới đưa thuốc cho cô.

 

Có lẽ là đang nghĩ cô đang nhắn tin nói chuyện với bạn trai đây mà.

 

Bạch Lệ cũng không muốn giải thích.

 

Rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi Lawson.

 

Kỷ Lâm Quyến dừng xe ở ven đường, vào trong mua chai nước suối rồi trở ra.

 

"Uống thuốc." Anh nói gọn hai chữ với cô.

 

Ban đầu Bạch Lệ vẫn không muốn uống: "Về rồi uống cũng được."

 

Kỷ Lâm Quyến cười lạnh một tiếng: "Em không uống thử xem."

 

"..." Cô thật sự cảm giác được nếu như nói không uống thì Kỷ Lâm Quyến có thể sẽ đích thân đút thuốc cho mình.

 

Do không muốn dây dưa với anh thêm về chuyện này, Bạch Lệ bèn ngoan ngoãn uống thuốc.

 

Khi nãy khóc lóc một trận bây giờ đã mệt lả rồi, lúc quay trở về cô cứ thế mà mơ màng ngủ một giấc.

 

Kỷ Lâm Quyến đậu xe dưới lầu của trung tâm khởi nghiệp, đồ của Bạch Lệ còn đang quẳng trên phòng nghỉ ngơi, cô bèn theo anh quay lại, cùng nhau lên lầu.

 

Sau đó cô mới biết người trước đó sẽ phỏng vấn mình chính là người vừa nãy đưa chìa khóa xe cho Kỷ Lâm Quyến, họ Hách.

 

Đàn anh họ Hách tốt nghiệp một năm rồi, lúc còn ở trường học vẫn luôn sắp xếp cho công ty của mình, bây giờ là kiểu hùn hạp vốn với Kỷ Lâm Quyến gia nhập cổ phần. Dĩ nhiên cổ phần của đàn anh Hách vẫn nhiều nhất, của Kỷ Lâm Quyến thì chiếm tỉ lệ rất ít.

 

Lợi nhuận hiện tại của công ty rất nhiều.

 

Nghe Bạch Lệ có quen biết với Kỷ Lâm Quyến, đàn anh Hách ngay lập tức không thèm phỏng vấn gì nữa bèn tuyển thẳng vào.

 

Sau đó... Kỷ Lâm Quyến còn là cấp trên trực thuộc của cô.

 

Theo ý của đàn anh Hách thì đàn anh khóa trên hướng dẫn đàn em khóa dưới, lúc làm việc sẽ không thấy áp lực lắm. Hơn nữa quả thật trong công ty cũng không có nhiều người có kinh nghiệm có thể hướng dẫn người mới.

 

Lăn lộn cả một ngày, Bạch Lệ quay trở về ký túc xá.

 

Lâm Mạn Hoan đưa đơn xin phép nghỉ học qua, cô ký xong lại mang tới phòng bí thư chi đoàn bên cạnh.

 

Đám bạn cùng phòng tới hỏi thăm chuyện cô đi bệnh viện, biết được cô làm nội soi dạ dày đều đồng loạt giật mình, dặn dò cô sau này nhất định phải ăn uống đúng giờ này nọ. Bạch Lệ cười cười nhận lấy sự quan tâm của mọi người, lại nói không có gì quá đáng lo ngại.

 

Tối đến cô lên giường rất sớm, nhưng mãi cho tới lúc tắt đèn vẫn không ngủ được.

 

Lăn qua lăn lại, Bạch Lệ hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng không thể nào ngon giấc được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.