Ba năm sau, giữa hạ.
Trong căn nhà nhỏ nơi thôn làng nào đó vang lên tiếng cười khanh khách, giọng trẻ con tựa như chiếc chuông bạc, chúng để chân trần chạy loạn khắp nơi, làn gió mang theo hơi nóng thổi tung váy hoa, đứa trẻ thích nghi khá tốt với cái nắng thiêu đốt và tiếng ve kêu mùa hè.
"Dư Tử Kỳ, em mau đứng lại!" Đứa nhóc nhỏ mặc quần đùi, một tay cầm loại thảo dược nào đó không rõ tên, tay còn lại nắm một đống cỏ dại đuổi theo bé gái, "Em trả thảo dược của anh lại đây!"
"Không trả, anh đuổi kịp em đi rồi em trả." Dư Tử Kỳ chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả đầu, khuôn mặt non nớt lấm lem bùn đất, bé đứng dưới ánh mặt trời nóng gắt, sắc mặt vui vẻ, hai bím tóc nhỏ lắc lư qua lại, ánh nắng nhuộm nâu đôi mắt to tròn lúng liếng.
Bùi Tử Hội cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, tóc tai ướt nhẹp dính trên trán, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt, đôi bàn chân nhỏ bé vừa giẫm đạp trên đồng cỏ nên đã đen như mực, áo quần cũng bị làm dơ hết, trông còn thảm hơn em gái.
"Đợi ông Khâu trở lại sẽ mắng đấy." Bùi Tử Hội thở dốc nói, "Em đừng có liên lụy anh bị mắng theo."
"Em không sợ ông đâu." Dư Tử Kỳ chống nạnh, nhưng tiếc thay bụng quá bự, chống không nổi, "Anh ơi, anh lấy dưa hấu cho em đi, rồi em trả thảo dược lại cho anh."
Bùi Tử Hội nói: "Ông Khâu đã bỏ vào tủ đá rồi, anh lấy không tới."
"Không chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-huu-hieu-that-tu-hoa/1268121/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.