Theo sắp xếp của ban nhạc, họ sẽ trở về sau khi buổi diễn kết thúc, nhưng hành trình của Dư An không theo kế hoạch. Cậu ăn xong bữa sáng thì tạm biệt các đồng nghiệp rồi lại ngồi máy bay thêm một tiếng, sau khi hạ cánh thì lên xe mà Bùi Diệu đã mướn sẵn, chạy thẳng về hướng đông giữa làn gió nhẹ hiu hiu.
Cả quá trình chỉ có hai người họ, Dư An phấn khích thấy rõ. Trên con đường thênh thang không người, cậu đưa mặt ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc nông thôn khiến lòng người bình yên thanh thản, đưa mắt nhìn ra cánh đồng hoa oải hương nơi xa xăm khiến cả tầm nhìn đều nhuốm một sắc tím, ngay cả gió cũng mang hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng.
Dư An cầm chiếc máy ảnh mà Bùi Diệu chuẩn bị sẵn cho cậu, chụp liên tục không ngừng, trong xe mở một khúc nhạc thích hợp với phong cảnh lúc này, họ đi rồi dừng, những tấm ảnh được chụp dần dần thay đổi từ phong cảnh sang ảnh chụp chung, nụ cười của Dư An càng lúc càng xán lạn, nỗi ám ảnh còn sót lại từ vụ tai nạn xe hơi đã hoàn toàn biến mất, được che phủ đi bởi tình yêu ấm áp.
Khi đến thị trấn nhỏ thì thời gian đã về chiều, hoàng hôn xinh đẹp dịu dàng, trộn nửa ngày thành bột cam rực rỡ, từng đám mây cuồn cuộn tựa những ngọn sóng còn sót lại trên bầu trời, cũng khiến cho trấn nhỏ giữa rặng núi hoang vu này như được trải đầy một lớp filter mang cảm giác đầy quyến luyến.
Sau khi xuống xe, Dư An hít sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-huu-hieu-that-tu-hoa/1268198/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.