Cô bị người khác vu oan cũng không khóc, bị đánh bị chửi cũng không khóc, chỉ duy nhất nhìn thấy anh cô liền òa khóc.
Cảm giác được người khác quan tâm, yêu thương che chở thật sự rất tốt, rất tốt, khiến cô cảm thấy yên tâm
Cô không nói gì thêm, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.
Tần Dĩ Thuần sợ hãi chỉ vào bóng lưng của Lôi Đình Lệ, sợ hãi nhìn về phía Phùng Như Ngọc, “Người này...chính là...Lôi Đình Lệ trong lời đồn.”
Phùng Như Ngọc cũng sửng sốt, hoảng sợ bất an.
Tần Dương Hải từng nói Lôi Đình Lệ là bạn trai của Trì Ngữ Mặc nhưng bà không tin, lúc nãy nghe Trì Ngữ Mặc gọi cũng chỉ nghĩ là trùng tên trùng họ,
Vậy mà lại là thật, đúng là người xuất hiện trên tạp chí.
Bà có nghe anh họ nói qua về con người này.
Người này hắc bạch đều không chừa, làm thương nhân, giàu có bậc nhất, sau lưng còn không biết bao nhiêu lực lượng giúp đỡ, vả lại, làm việc vừa quả quyết lại độc ác.
Câu nói ức hiếp lại gấp trăm lần, là có ý gì?
Cả người bà run lẩy bẩy, nhìn về phía Tống Nghị Nam, hi vọng mình nhận lầm người, mang theo hi vọng hỏi, “Đó là không phải Lôi Đình Lệ mà ai nghe tên cũng phải hoảng sợ trong lời đồn phải không?”
Tống Nghị Nam còn nhìn chằm chằm về hướng mà Trì Ngữ Mặc đi mất.
Anh cảm thấy khó thở, trái tim như bị bóp nghẹn, ghen đến điên tiết.
Cô gái từng là của anh, giờ đã trở thành của người khác rồi sao?
Lúc nhìn thấy cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-y-trien-mien-vo-yeu-cua-tong-tai-rat-thich/1132194/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.