“Em có thể đón con về, anh còn một chuyện nữa, ba của đứa trẻ... là anh.” Lôi Đình Lệ nói.
“Đương nhiên, sau này em có thể để con theo họ anh mà, chuyện này không có vấn đề gì cả.” Trì Ngữ Mặc lập tức đảm bảo, cô chỉ sợ anh đổi ý.
“Ý anh là, ba ruột của đứa trẻ là anh.” Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc hoàn toàn kinh ngạc, lần này thì đầu óc chết máy luôn, “Sao thế được?”
“Lúc đầu anh cũng không tin, làm DNA kiểm tra, kết quả đứa trẻ đó là của anh và em.” Lôi Đình Lệ giải thích.
“Vậy anh chính là người đã muốn bắt cóc em?” Trì Ngữ Mặc càng ngạc nhiên hơn nữa.
“Không phải, có người dùng tế bào của anh, kết hợp với của em, chuyện này anh không rõ, sau này mới được biết, lúc mới biết anh cũng vô cùng kinh ngạc.” Lôi Đình Lệ nhìn cô.
Trì Ngữ Mặc ngây người khá lâu, lâu đến độ anh thấy hơi lạ, chỉ sợ cô nổi giận, rồi bỏ đi luôn, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
“Anh, vì, đứa bé đó, mới theo đuổi em sao?” Trì Ngữ Mặc không chắc chắn.
“Đương nhiên không phải, em nghĩ anh là dạng người vì một đứa trẻ, đi ép bản thân mình làm chuyện không thích?” Lôi Đình Lệ phản vấn.
Trì Ngữ Mặc nghĩ cũng đúng, anh đủ lý trí và lạnh lùng.
“Vậy thì duyên phận thật trùng hợp quá, chúng ta, không ngờ, còn có một đứa con nữa, đứa bé đó giờ mấy tuổi rồi?” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ.
“5 tuổi. Có chút nghịch ngợm, ương bướng. Trên phương diện tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-y-trien-mien-vo-yeu-cua-tong-tai-rat-thich/522165/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.