HAI ĐẠI NỮ VƯƠNG
Nắng sớm, gió thổi xuyên qua con phố dài, mang theo chút hơi nước và một chút hương hoa nhàn nhạt bên bờ Thương Sơn Nhĩ Hải xanh biếc...
Trong thành Đại Lý, đội ngũ trùng trùng điệp điệp đang chỉnh trang chờ xuất phát.
Thương Tuyết Vi là người đầu tiên ra khỏi khách điếm, nàng thấy không thoải mái vì bên người có quá nhiều ánh mắt xa lạ. Dù là ánh mắt tò mò của bách tính Đại Lý, hay là ánh mắt phòng bị dò xét của Cấm Vệ Quân Loan Nguyệt Cung. Hiện tại nàng nhất định phải thu liễm toàn bộ, bao gồm cả Xích Nguyệt luôn thời khắc làm bạn bên nàng ngay cả khi đi ngủ.
Thương Tuyết Vi leo lên xe ngựa, mới không còn kiêng kị mà lấy thanh kiếm lóng lánh như nước trong tay áo ra. Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lưỡi kiếm sắc bén trong suốt như hàn ngọc, dường như nó hiểu được tâm tình phức tạp của chủ nhân, Xích Nguyệt kiếm liền đáp lại, ngâm lên những tiếng u u... như gió thoảng qua tai...
Trong mắt nữ Giáo vương lóe lên tia sáng lạnh, lòng dâng lên một ý niệm: "Cơ Nguyệt, Nhược Ly... Nếu như có thể cùng các ngươi luận bàn kiếm thuật, sẽ có bao nhiêu thú vị a!"
Song, cuối cùng nàng cũng tự xoa dịu ảo tưởng của chính mình, tra Xích Nguyệt vào vỏ, cất vào rương sắt thật to. Trong đó cất rất nhiều món đồ không cần thiết mang vào Loan Nguyệt Cung, nàng khóa lại cẩn thận.
Thương Tuyết Vi lại xuống xe, cùng Tô Di Á chia ra hai bên nắm lấy tay Vân Tịch, đổi sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-nhuoc-tuyet-hieu-mong-suong-thien/468931/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.