Dạ Mị giống như một con chim ưng màu đen, trong màn đêm u tối, hắn xuyên qua màn mưa, trong nháy mắt đã đứng ở trên nóc điện Cần Chính, hắn trong lúc rảnh rỗi muốn thử gặp cái tên Hoàng đế phế vật kia, nghe nói hắn phải cưới Hoàng Hậu mới có thể tự mình chấp chính. Dạ Mị bình thường khinh thường nhất là những kẻ bất lực ấy, xem ra Lãnh Nguyệt Hàn cũng chỉ là một kẻ đại bất lực mà thôi ( Anh khinh địch quá đó). Chẳng những bị mẫu thân của mình khống chế suốt mười sau năm mà cuối cùng còn muốn dựa vào một nữ nhân. Thật là muốn biết kẻ bất lực này, về phần làm đối thủ cạnh tranh, hắn căn bản không xứng, nếu muốn làm đối thủ của Các chủ Dạ Mị Các thì cũng phải được Dạ Mị hắn coi trọng mới được.
Vốn định đi đùa giỡn tên Hoàng đế bất lực kia nhưng bỗng nhiên hắn thấy một nữ tử quỳ gối trước cửa đại điện, mưa lớn như thế, là ai quỳ gối ở nơi đó? Dạ Mị vốn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác nhưng hôm nay không biết tại sao hắn lại rất muốn tìm hiểu cho tới cùng, hắn lập tức từ trên mái hiên bay xuống.
Tuyết Ninh quỳ gối ở nơi đó đã sớm vừa mệt vừa đói, hơn nữa cơn mưa quá lớn, dù cho chính nàng có thị lực tốt cũng không nhìn rõ cái gì. Chỉ thấy một cái bóng màu đen hiện lên trước mắt mình, nàng còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị người từ phía sau khống chế. Vốn nàng tưởng rằng đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-say-yeu-hau-toc-trang-cua-lanh-hoang/2295476/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.