Lăng Vân đạo trưởng thấy Kỷ Vô Địch không chịu đáp ứng ngay, liền thừa dịp trước lễ thọ đản cho y hảo hảo suy nghĩ.
Việc đầu tiên Kỷ Vô Địch làm khi trở về là thu thập bao phục (bao quần áo).
Thượng Thước đi theo sau y nói: “Còn chưa qua thọ đản của Lăng Vân đạo trưởng, lúc này ly khai, sợ rằng không thích hợp.” Đâu chỉ là sợ rằng không thích hợp, quả thực là thập phần không thích hợp, cực kì không thích hợp.
Viên Ngạo Sách khoanh tay thản nhiên nói: “Thống lĩnh bạch đạo tinh anh là cách rêu rao tốt nhất, hà tất cự tuyệt?”
Kỷ Vô Địch buông y vật [1] xuống , ngửa đầu nhìn xà nhà, “Bởi vì ta từ trước đến nay đều là người coi danh lợi như rác rưởi.”
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Môn chủ, ta xem việc này còn cần phải cân nhắc. Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng chính là nhân vật hết sức quan trọng của bạch đạo võ lâm, hắn nếu coi trọng ngươi, việc này thoát không được rồi.”
Việc Lăng Vân đạo trưởng thụ thương thập phần kỳ quặc, việc thăm dò được tổng bộ Lam Diễm Minh chính là ở địa điểm cũ của ma giáo, tin tức này cũng không biết đáng tin cậy không. Sở dĩ ban đầu hắn định ủng hộ Kỷ Vô Địch. Dù sao Kỷ Vô Địch võ công kém cỏi, tham gia thọ đản còn nhìn không ra, nếu thực sự phải động thủ, tuyệt đối sẽ bị lộ, sở dĩ vô luận thật giả cũng không nghĩ sẽ tranh đống hỗn thủy này. Thế nhưng cự tuyệt cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-moc-sung-dong-luong/46816/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.