13.
Nếu thỏa hiệp, ba mẹ là người đầu tiên gặp nạn.
Sau khi giao toàn bộ cổ phần thì chủ nhân nhà họ Thẩm mất toàn bộ giá trị lợi dụng, có thể sẽ bị hệ thống giết chết!
Tôi không dám cược.
Cho nên tôi phải chịu đựng.
Nước bẩn, cơm hỏng, bị đấm đá.
Lục Sùng Giang muốn thâu tóm tập đoàn họ Thẩm, Lục Vãn chỉ muốn tra tán tôi.
[Tao phải nói với ba là Thẩm Cẩm Châu học piano hai mươi năm rồi, hi hi.]
Âm thanh của Lục Vãn vang lên không lâu, Lục Sùng Giang đến.
“Cậu Thẩm cứng đầu thật đấy.”
Lục Sùng Giang ra lệnh cho người đặt tôi xuống đất.
“Nếu không phải quyền lực của nhà họ Thẩm trong tay cậu, tôi đã trực tiếp đi tìm lão già họ Thẩm, chứ không chơi trò chơi nhỏ này với cậu đâu.”
“Tiền của nhà họ Thẩm quan trọng với cậu thế cơ à?”
“Quan trọng hơn cả tay của cậu cơ à?”
Lòng tôi nặng nề: “Không được!!”
Đôi giày da của Lục Sùng Giang hung hăng nghiền nát tay tôi.
Tôi đau vô cùng, tôi cố gắng kéo tay lại nhưng không làm được.
“A!!....” Tôi kêu thảm.
Lục Sùng Giang dùng hết sức để đạp gãy tay tôi.
Ngón út, ngón áp út, ngón giữa…
Xương tay không ngừng gãy vụn.
Tôi đau tới mức chảy mồ hôi lạnh, cắn môi đầy tuyệt vọng.
[Tao muốn ổng trở thành kiểu người đẹp mạnh thảm trong tiểu thuyết! Chỉ khi đáng thương hết mức, tôi cứu ổng thì mới thành ánh sáng của ổng, là chỗ dựa của ổng!]
Âm thanh của Lục Vãn lại vang lên.
14.
Nếu không phải tôi phải gánh cả tập đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-tu-cuu-cua-nam-sinh-truyen-nguoc/587637/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.