Đôi mắt Du Bội Ngọc đã tối lại, cổ họng chàng nghe mằn mặn vị máu, rồi liền theo đó, máu vọt ra thành vòi, máu rỉ ra hai bên khóe miệng.
Tạ Thiên Bích không ngừng cười, chân hắn không ngừng ấn xuống, hắn thích chí vô cùng.
Đột nhiên, một đạo kình phong nhỏ như một vệt khói từ xa lao vút tới. Đạo kình phong cuốn nhanh quá, vừa nghe rít lên là đến bên lưng hắn rồi.
Hắn kinh hoàng, rút chân khỏi Du Bội Ngọc, bàn chân đó cấp tốc ấn khẽ xuống mặt đất, thân hình hắn vọt lên, cao độ một trượng.
Đạo kình phong lướt qua dưới chân hắn, bay đến một thân cây, biến thành một thanh kiếm, mũi cắm phập vào gỗ sâu mấy tấc.
Trong màn mưa, một bóng người hiện ra, mờ mờ như bóng ma, nhưng đôi mắt sáng quắc, đôi mắt sáng ngời niềm căm phẫn.
Bóng người đó dĩ nhiên là Hồng Liên Hoa, y đã theo kịp lúc.
Tạ Thiên Bích biến sắc, song cố điểm một nụ cười, giọng cười có phần run run :
- Trời! Bang chủ! Bang chủ đến từ lúc nào? Tặc đồ có đến chăng?
Hồng Liên Hoa giương mắt bắn hung quang sang đối tượng, gằn từng tiếng :
- Ngươi là ai? Thực sự ngươi là ai? Nói ngay cho ta biết!
Tạ Thiên Bích kêu lên :
- Tại hạ? Tại hạ là ai? Ha! Ha! Bang chủ hỏi gì lạ thế? Bang chủ không còn nhận ra tiểu đệ à?
Hắn cười, giọng cười của hắn nghe như tiếng khóc, tiếng quỷ khóc chứ không phải người khóc.
Hồng Liên Hoa bước tới, những bước chắc như gieo núi :
- Ngươi là ai?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-su-vo-lam/1392680/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.