Cuộc thi marathon vừa mới bắt đầu được mười giây, Hàn Triệt đã phóng đi một trăm mét với tốc độ như Bolt[58]. Đến khi xác nhận rằng Trịnh Hảo và âm thanh ma quái của cô đã bị bỏ lại phía sau, anh mới từ từ giảm tốc độ, tiến về phía trước với nhịp độ bình thường.
[58]Giải vô địch điền kinh thế giới năm 2009, trong trận chung kết 100 mét, Usain Bolt đã tạo ra kỷ lục thế giới, từ khi xuất phát đã dẫn trước tất cả các vận động viên hàng đầu khác, và trong khoảng 20 mét từ 60 đến 80 mét, anh đã đạt được tốc độ cao nhất trong lịch sử thể thao nhân loại, lên tới 44,72 km/giờ. Với chiều cao 195 cm và đôi chân dài, Bolt chỉ cần 41 bước để hoàn thành 100 mét, với bước dài trung bình khoảng 2,44 mét, trong khi các vận động viên khác thường cần từ 44 đến 50 bước.Đám đông đứng hai bên đường dần thưa thớt, camera cũng rời khỏi anh để ghi lại đủ loại gương mặt, Hàn Triệt bình tâm lại, bên cạnh anh có thêm một nhóm người cùng chạy, khiến anh cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Ngay cạnh là một ông lão tinh thần phấn chấn chủ động bắt chuyện: “Chàng trai, đây là lần đầu chạy marathon phải không? Nhìn cậu như một tay mới.”
Phía sau có một anh lớn tiếp lời: “Đúng vậy, cậu lao đi nhanh như vậy, không chỉ tiêu tốn sức lực của mình mà còn làm rối nhịp độ của người khác.”
Bên phải lại có giọng nói của một bà cô chen vào: “Marathon là cuộc chiến lâu dài, không phải là cuộc chiến chớp nhoáng. Cạnh tranh ở đây là sức bền, không phải sức bùng nổ.”
Mỗi người góp một lời, vây quanh Hàn Triệt.
Hàn Triệt chỉ biết cười, trong lòng có nỗi khổ không thể nói ra.
Năm nay, giải marathon ở Giang Thành có hơn hai mươi nghìn người tham gia, ngoài một số vận động viên được mời, phần lớn đều là công dân bình thường, có người yêu thích thể thao, có người thích thử thách, còn có người chỉ đơn thuần là đến chơi.
Chẳng hạn, một đội “Anh em Hồ Lô” vừa lướt qua bên cạnh Hàn Triệt.
Hàn Triệt còn tưởng đây là linh vật của giải đấu, quay đầu lại thấy một con ếch xanh lớn đang nhảy nhót, bắt tay với đội cổ vũ bên đường.
Anh không khỏi ngạc nhiên. Nghe nói hôm nay nhiệt độ cao nhất lên tới 30o, không biết người trong bộ đồ hóa trang có chịu nổi không.
Lúc sau lại xuất hiện một Mỹ Hầu Vương, vừa đi vừa múa gậy Kim Cô, chiếc áo choàng đỏ bay phấp phới phía sau, thật sự rất nổi bật.
Một cuộc thi marathon tốt đẹp đã trở thành sân khấu lớn cho những người thích thể hiện, thật khiến người hướng ngoại vui mừng, còn những người hướng nội thì sợ hãi.
Hàn Triệt nhìn nhóm người nhảy múa, không khỏi nhớ đến Trịnh Hảo, không biết nếu cô tham gia thì sẽ hóa trang thành quái vật gì.
Nghĩ đến đó, anh lại kìm lòng không đặng bật cười.
Đi qua một trạm tiếp tế, Hàn Triệt nhận một quả chuối từ tay tình nguyện viên, giảm tốc độ, vừa chạy vừa bóc vỏ, vừa định cho vào miệng thì bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng trống lớn.
Hàn Triệt giật mình, nửa quả chuối bay ra ngoài.
Anh ngoái lại nhìn, Trịnh Hảo không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên đường, cầm chiếc loa to hô hào đầy nhiệt huyết: “Gió xuân thổi, trống trận vang, Hàn thần của chúng ta không sợ ai cả!”
“Tùng—!!”
Lại một tiếng trống vang lên, phát ra từ bên cạnh cô, là Cốc Tiểu Vũ.
Hàn Triệt không thể tin vào mắt mình.
Không chỉ mình anh, các vận động viên trên đường đua, đám đông đứng sau hàng rào, và các tình nguyện viên ở trạm tiếp tế, tất cả đều bị âm thanh chấn động này thu hút sự chú ý.
Hàn Triệt còn nghe thấy người trong bộ đồ ếch xanh phía trước nói: “Vãi, đỉnh nóc kịch trần!”
Mắc cỡ quá!
Anh chỉ muốn cắn lưỡi mà chết ngay tại chỗ.
Trịnh Hảo chạm mắt với Hàn Triệt, cô lập tức nở nụ cười tươi, vẫy tay chào anh một cách phấn khích.
Hàn Triệt hoảng sợ lao lên, cố gắng dùng thân hình to lớn của ếch xanh để che giấu bản thân.
Mặc dù không thấy người, nhưng tiếng hô vẫn phải tiếp tục: “Tiếng trống vang, bước chân nhanh, Hàn thần của chúng ta dũng cảm truy đuổi!”
Hàn Triệt sợ hãi chạy trốn, như thể bị một bầy chó đuổi theo.
Chạy một mạch khá xa, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng trống và tiếng kèn, Hàn Triệt mới thở phào nhẹ nhõm. Anh dừng chân, cúi người chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Thỉnh thoảng chạy nhanh, thỉnh thoảng dừng lại, vi phạm điều cấm kỵ trong marathon, nhưng anh đã không còn quan t@m đến điều đó nữa.
Anh lấy một chai nước từ trạm nước, đổ lên đầu để nhanh chóng hạ nhiệt, khi hơi thở đều đặn, nhịp tim ổn định, anh lại lấy một chai nước và tiếp tục lên đường.
Tục ngữ có câu mời Phật thì dễ, tiễn Phật đi mới khó. Hàn Triệt vừa chạy vừa suy nghĩ, tại sao mình lại không suy nghĩ thấu đáo, mà lại mời vị Tôn Phật này đến vậy?
Trong tưởng tượng của anh, việc cổ vũ phải giống như thời học sinh, các chàng trai dưới rổ bóng rổ đổ mồ hôi như mưa, các cô gái đứng yên lặng bên sân, chờ đợi lúc nghỉ để đưa nước và khăn, rồi ngại ngùng bỏ chạy trong nụ cười mập mờ của những người khác.
Nghĩ lại, thật sự là sai lầm lớn.
Biểu cảm “ngại ngùng” này chắc chắn không thể xuất hiện trên gương mặt của Trịnh Hảo.
Hàn Triệt chạy mà lòng không yên. Vì vậy khi nghe thấy tiếng hô quen thuộc lần thứ ba, anh đã từ bỏ việc chống cự.
Dù sao cũng đã chết hai lần rồi, lần này coi như là quật xác vậy.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng gay gắt, trên đường đua không một bóng cây che chắn, ngực và lưng của Hàn Triệt đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tâm trạng của anh lại vô cùng thoải mái.
Trịnh Hảo nói rằng cô chạy mười km cũng đã đủ mệt, lẽ ra bây giờ cô nên chạy ra khỏi giới hạn thể lực của mình.
Thực tế chứng minh, Hàn Triệt vẫn quá lạc quan.
Trịnh Hảo không phải là người chơi theo lẽ thường.
Hàn Triệt vừa chạy vừa nghe thấy bên đường vang lên một bài hát vui tươi: “Vận may đến, chúc bạn gặp nhiều may mắn, vận may đến, mang đến niềm vui và yêu thương…”
Trong lòng anh chợt lóe lên một cảm giác chẳng lành.
Anh cứng đờ quay đầu lại, còn tưởng rằng mình nhìn thấy ma giữa ban ngày — qua hàng rào, một người đàn ông mặc vest từ từ lướt qua.
Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là bức ảnh chụp khổng lồ của anh sao?
Khi nhìn kỹ hơn, tấm băng rôn đang được đặt trên một chiếc xe đạp công cộng, tay lái xe đạp còn buộc một chiếc loa, tiếng hát “Vận May Đến” chính là từ đây phát ra.
Người đi xe đạp thò đầu ra từ phía sau băng rôn, cười tươi với Hàn Triệt, phấn khởi vẫy tay.
Hàn Triệt đã choáng nặng.
Lúc này, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ – về công ty xin rút lại bức ảnh đã để lại cho anh bóng ma tâm lý vĩnh viễn này, và phải tiêu hủy tất cả các bản sao của nó.
Một chiếc xe đạp chia sẻ khác lại đến, đầu xe buộc một cái chiêng.
Cốc Tiểu Vũ thấy Hàn Triệt, vội vàng phanh lại, từ trong tay áo lấy ra một cái dùi, tay giơ cao lên—
“Tùng” một tiếng, làm cho đầu Hàn Triệt ong ong.
Không được không được, anh phải nhanh chóng thoát khỏi hiện trường mắc cỡ này.
Ngay khi Hàn Triệt chuẩn bị tăng tốc, một số nhân viên đã vây quanh xe đạp chia sẻ, với lý do gây rối cuộc thi, họ muốn tịch thu “vũ khí sát thương” của Trịnh Hảo và Cốc Tiểu Vũ.
Đáng!
Hàn Triệt vừa chạy vừa quay lại, cười hả hê nhìn họ.
Sau khi thoát khỏi đợt tấn công thứ tư, Hàn Triệt tiếp tục duy trì tốc độ ổn định, chạy qua khu phố cổ có lịch sử lâu đời, vượt qua những con đường hiện đại với những tòa nhà cao tầng, đi qua các công trình biểu tượng của Giang Thành, vừa chạy vừa thưởng thức cảnh đẹp dọc đường.
Hôm nay mặc dù nóng, nhưng thời tiết đẹp, ánh sáng rực rỡ, từng cành cây ngọn cỏ đều tươi tắn rực rỡ, khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
Phía trước không xa chính là Đông Hồ, chặng đua sắp đi qua nửa chặng.
Mặt hồ lấp lánh ánh sáng, gió thổi qua, ánh nắng nhảy vào trong mắt. Hàn Triệt khẽ nheo mắt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời, thỉnh thoảng cúi đầu ngắm nhìn hoa cỏ bên hồ, trong làn gió nhẹ, cảm nhận trải nghiệm mới mẻ mà cảnh vật quen thuộc mang lại.
Khi chạy đến ba mươi km, Hàn Triệt dần dần cảm thấy sức lực cạn kiệt, bước chân ngày càng nặng nề.
Đi qua trạm tiếp tế, anh uống hết một chai nước, rồi ăn hai quả chuối tiêu, mới cảm thấy thể lực hồi phục chút ít.
Anh có thói quen tập thể dục, mỗi ngày trước khi đi làm sẽ chạy trên máy chạy bộ nửa tiếng, buổi tối lại chạy hai mươi km dọc theo con đường ven sông, nhưng cường độ tập luyện như vậy để chạy marathon thì vẫn hơi khó khăn.
Qua ba mươi lăm km, Hàn Triệt đã đổ mồ hôi như mưa, toàn thân cơ bắp đau nhức, mỗi lần nhấc chân gần như tiêu tốn hết sức lực.
Dọc đường, anh cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng hoàn thành đường chạy xanh Đông Hồ, điều này có nghĩa là đích đến không còn xa nữa.
Hai km cuối cùng, Hàn Triệt hoàn toàn dựa vào ý chí, cố gắng chạy hết quãng đường.
Vạch đích ở ngay phía trước, đám đông chen chúc hai bên, cổ vũ cho từng người sắp về đích.
Hơi thở của Hàn Triệt ngày càng nặng nề, ý thức cũng ngày càng mờ nhạt, chân trái và chân phải liên tục thay phiên nhau, khó khăn nhấc lên rồi lại nặng nề hạ xuống…
Trong tầm mắt, anh thoáng thấy ở phía trước đám đông có một mảng xám quen thuộc.
Hàn Triệt cố gắng tự nhắc nhở mình tỉnh táo, cứng nhắc quay đầu lại, quả nhiên là Trịnh Hảo và Cốc Tiểu Vũ.
Cả hai đều há miệng, hưng phấn hô hào điều gì đó, trên tay còn giơ một chuỗi đồ đỏ rực, giống như một chuỗi ớt đỏ.
Đây lại là phong tục kỳ lạ gì vậy?
Hàn Triệt mơ màng nghĩ, có phải là để chúc mừng niềm vui mùa màng bội thu không?
Cuối cùng cũng đến được đích, vào khoảnh khắc nước rút, như thể toàn bộ sức lực bị rút cạn, chân của Hàn Triệt mềm nhũn, anh nghiêng người, yếu ớt ngã xuống đất.
“Hàn Triệt! Hàn Triệt!”
Âm thanh lo lắng của Trịnh Hảo vang lên trên đầu, kèm theo một loạt tiếng nổ lách tách.
Mặc dù cơ thể đã ngã, nhưng ý thức của Hàn Triệt vẫn còn tỉnh táo, cuối cùng anh cũng biết hai chùm ớt đỏ kia là gì rồi.
Đó là pháo điện tử được bắn vào dịp Tết.
Bởi vì cùng lúc đó, còn có bài hát vang lên dọc các con phố trong dịp Tết: “Chúc bạn phát tài, chúc bạn rực rỡ…”
Hàn Triệt thở hổn hển, đầu lệch đi.
Chết thì vẫn tốt hơn.
Một số tình nguyện viên vội vàng khiêng Hàn Triệt đến trạm y tế, bác sĩ đã tiến hành kiểm tra sơ bộ, xác nhận nhịp tim và phổi đều bình thường, cơ thể không có vết thương nào, chỉ do vận động quá sức trong thời gian ngắn, dẫn đến tích tụ axit lactic gây đau cơ, chỉ cần chườm đá là được.
Hàn Triệt mềm nhũn ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào một cái cây, chỉ vừa đủ không ngã xuống. Trịnh Hảo và Cốc Tiểu Vũ ngồi xổm hai bên, đặt túi đá lên chân anh.
Trịnh Hảo tán thưởng: “Mới chạy có bốn tiếng rưỡi, giỏi ghê.”
“Thật không?” Hàn Triệt mở mắt, cười không ra hơi.
Mục tiêu anh đặt ra trước khi thi đấu là hoàn thành toàn bộ quãng đường trong năm giờ, không ngờ thành tích cuối cùng vượt xa mong đợi.
Chắc chắn là vì bị chó đuổi chạy.
Sau khi chườm đá nửa giờ, Hàn Triệt được Trịnh Hảo đỡ, khó khăn đứng dậy, chỉ đi được hai bước đã đau đến kêu lên.
Thế là anh lại ngồi phịch xuống đất.
Trịnh Hảo khuyến khích anh: “Ráng thêm chút nữa, rồi về nhà nằm nghỉ.”
Hàn Triệt yếu ớt xua tay: “Không thể cố được, tôi đoán trong ba ngày tới sẽ không thể xuống giường nổi.”
“Vậy anh định về kiểu gì?”
Giao thông ở khu vực gần đây bị kiểm soát, Trịnh Hảo và Cốc Tiểu Vũ đã đi taxi đến, xuống xe rồi đi bộ thêm một cây số mới tới được vạch đích marathon.
Hàn Triệt quay đầu nhìn về phía trạm y tế: “Hay là gọi xe cứu thương?”
“Anh cũng không bị bệnh nặng, đừng lãng phí tài nguyên y tế.”
“Mềm xương cũng là bệnh mà.”
Trịnh Hảo khinh bỉ hừ một tiếng, đứng dậy bàn với Cốc Tiểu Vũ: “Hay là chúng ta khiêng anh ấy ra đến ngã tư?”
Cốc Tiểu Vũ có vẻ khó xử, nhưng vẫn sẵn lòng thử một lần.
Hai cô gái một người nâng tay của Hàn Triệt, một người nắm lấy chân, mặt đều đỏ bừng mới miễn cưỡng nâng được cơ thể của anh rời khỏi mặt đất.
Ngay giây tiếp theo, cả hai đều kiệt sức, Hàn Triệt lại trở về vị trí ban đầu.
“Không được, không được.” Trịnh Hảo thở hổn hển, liếc nhìn Hàn Triệt: “Nhìn anh cũng không béo lắm, sao nặng thế này?”
Hàn Triệt tức giận liếc lại.
Cô nói xem, dù có gầy, cũng cao 1m86 mà.
Suy nghĩ một lúc, Trịnh Hảo nảy ra ý tưởng, đề nghị với Cốc Tiểu Vũ: “Bà đã thấy việc giết heo ở nông thôn vào dịp Tết chưa? Chúng ta buộc tay chân anh ấy lại, dùng một cây gậy xuyên qua, khiêng lên…”
Cô vừa nói vừa múa tay múa chân, càng nói càng hứng thú.
Hàn Triệt thực sự không nói nên lời: “Ê!”
Một kế hoạch điên rồ như vậy, nếu thực hiện thật, chắc chắn ngày mai anh sẽ lên trang nhất của Giang Thành.
Cốc Tiểu Vũ vẫn khá bình tĩnh: “Chúng ta đi đâu tìm dây thừng và gậy, anh ấy nặng như vậy, phải tìm một cây gậy chắc chắn.”
Trịnh Hảo lục lọi trong túi đan lớn nhưng không tìm được gì, đành từ bỏ ý tưởng này.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng còn tệ hơn: “Hay là nhét anh ta vào trong, hai chúng ta mỗi người khiêng một bên rồi kéo lên xe.”
Cốc Tiểu Vũ cúi nhìn chiếc túi đan lớn màu đỏ này, không yên tâm: “Cái túi này có chịu được trọng lượng của một người lớn không?”
“Chắc là được.” Trịnh Hảo khẳng định: “Tôi thấy nhiều túi dùng để giết người vứt xác cũng là loại này.”
Hàn Triệt: ……
Càng lúc càng quá đà rồi đấy bạn ê!
Hàn Triệt thật sự không thể chịu đựng được nữa: “Các người có thể suy nghĩ bình thường một chút không? Cho tôi mượn một cái cáng, thuê một chiếc xe lăn, hoặc dùng xe đạp công cộng để chở tôi ra ngoài cũng được, có thể đừng vừa giết heo vừa vứt xác, thà rằng chặt tôi ra mang đi cho xong!”
Trịnh Hảo đứng đực ra, rồi lại chúi đầu và túi vải lớn lục lọi, miệng lẩm bẩm: “Không được, tôi không mang theo cưa…”
Hàn Triệt trợn mắt.
Thà chết đi cho xong!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.