🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta không đành lòng, bèn giơ tay nói:

“Phụ hoàng thích ăn sen, để thiếp xuống tìm cũng được.”

Ta biết rõ hồ này, dù sao cũng chỉ là lạnh chút.

Phu quân nhìn ta, nhíu mày:

“Nàng không phải con ruột của Phụ hoàng, vẫn bằng lòng xuống hồ vì ông?”

Ta gật đầu lia lịa:

“Phụ hoàng tốt với thiếp lắm, hay cho thiếp kẹo, chưa từng hung dữ bao giờ.”

Phu quân cười vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn sắc như gươm:

“Khánh Vân mười tám tuổi, thấy hồ đóng băng liền sợ hãi. Vậy Khánh Dương năm đó tám tuổi, rơi xuống hồ, cảm giác ra sao nhỉ?”

Trên bờ, ngoài Phụ hoàng và mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng muội, đại thần và cả Lâm Thù Nguyên.

Tất cả đều rõ chuyện xưa, nhưng chẳng ai ngờ có người dám... khơi lại.

Cần Vương đúng là người bụng dạ hẹp hòi.

Ta rốt cuộc cũng hiểu, phu quân đang nói đến chuyện năm ấy ta rơi hồ.

Ta kéo áo hắn, nói nhỏ:

“Chuyện đã qua lâu rồi, sao chàng còn nhớ mãi?”

“Phụ hoàng muốn ăn sen, thiếp xuống tìm là được. Gọi hoàng tỷ làm chi? Nước dưới lạnh lắm đó!”

Phu quân lại bật cười.

Trút giận vì một kẻ ngốc, thật không dễ.

Hắn nói:

“Phụ hoàng ta không thích củ sen. Khánh Vân cũng chẳng cần xuống hồ.”

Nhưng lại vẫy tay:

“Ta kiến nghị, hồ sen này nên lấp đi.”

Phụ hoàng... thật sự gật đầu.

Ta tròn mắt:

“Sao lại lấp hồ? Mùa hè hoa nở rất đẹp cơ mà!”

Tiểu Đào kéo ta, thì thầm:

“Gọi là g.i.ế.c gà dọa khỉ đấy.”

Con chim từng mổ người — đã bị nhổ lông.

Cái hồ từng dìm người — giờ bị san phẳng.

Để xem, ai còn dám động đến người nữa?

**

Phu quân thủ đoạn đúng là... nhiều vô kể.

Phụ hoàng lại còn rất sủng ái hắn, muốn gì được nấy.

Khi cưỡi ngựa trong lâm viên, điều khiến ta bận tâm nhất... chính là con ngựa.

Từ sau lần ta ngã ngựa, ai cũng bảo ta ngu.

Vì vậy, suốt bao năm, ta không đến lâm viên, càng chưa từng cưỡi lại lần nào.

Nhưng phu quân... khi cưỡi ngựa, trông thật tuấn tú.

Ta không chớp mắt, nhìn hắn chăm chú.

Hắn phi thân xuống ngựa, nhẹ nhàng như gió.

Phụ hoàng khen không dứt miệng.

Phu quân khẽ xua tay, thong thả cất lời:

“Bản lĩnh học trên sa trường, tự nhiên thắng xa mấy trò múa may phô trương thanh thế.”

Khi có người nhắc đến ai cưỡi ngựa giỏi nhất trong hoàng tộc, phu quân ta liền mỉm cười, bảo rằng:

“E là công chúa Khánh Vân mới là người đứng đầu.”

Hắn đề nghị muốn được xem hoàng tỷ biểu diễn.

Phụ hoàng gật đầu đồng thuận, nhưng sắc mặt hoàng tỷ thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Chẳng lẽ... tỷ ấy cũng sợ ngã ngựa?

Hoàng tỷ lên ngựa, phong thái vẫn vững vàng như xưa, dáng cưỡi uyển chuyển khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.

Ta thầm nghĩ, giá như ta cũng biết cưỡi ngựa như vậy thì hay biết mấy.

Nhưng lạ thay, dáng vẻ hoàng tỷ lại run rẩy không yên, giống như trong lòng giấu một nỗi lo sợ khó nói.

Lúc nàng vừa định xuống ngựa, phu quân ta liền lên tiếng, giọng nhàn nhạt song đầy uy lực:

“Công chúa Khánh Vân, cẩn thận một chút, đừng để ngã ngựa như năm xưa Khánh Dương từng ngã.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt hoàng tỷ khẽ biến.

Chạm đúng vết thương cũ rồi.

Kỹ nghệ của hoàng tỷ và ta sao có thể đặt lên bàn cân so sánh?

Tỷ ấy giỏi hơn ta nhiều lắm mà!

Ta còn đang định bênh vực hoàng tỷ, thì đột nhiên—

Không rõ do hoảng loạn hay do ngựa nổi tính, con tuấn mã dưới chân hoàng tỷ bất chợt hí vang rồi tung vó chạy loạn.

Trong khoảnh khắc ấy, hoàng tỷ bị hất ngược xuống đất.

May thay, Lâm Thù Nguyên bước ra kịp thời, đỡ lấy hoàng tỷ trong tay.

Cả trường liền rúng động, người người hoảng hốt.

Phu quân ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu nhìn ta, tay nhẹ nâng cằm hỏi:

“Chính hắn là người đã đẩy nàng ngã khi trước, có đúng không?”

Ta gật đầu thành thật, còn thêm thắt:

“Hắn đẩy mạnh lắm, làm ta ngã chỏng vó giữa đất…”

Phu quân ta tính khí nhỏ nhen, lại rất bảo hộ ta.

Theo lý, chuyện như vậy lẽ ra đã trút giận từ lâu rồi.

Vậy mà đến giờ hắn vẫn chưa động thủ?

Ta liền kể chuyện này cho Tiểu Đào, nàng nói phu quân ta đang nhịn, nhịn rất giỏi luôn ấy.

Ta cau mày nghĩ: chỉ là bị đẩy ngã thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? Chẳng lẽ ta cũng phải đẩy người ta ngã lại mới công bằng sao?

Từ sau năm mười tuổi, ta đã không còn chơi mấy trò như thế nữa rồi.

Lúc hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên tạ lỗi, nói rằng chỉ vì phút sơ sẩy khiến ngựa hoảng, làm kinh động đến ta và phu quân, hắn liền bật cười, song nụ cười chẳng hề ấm áp.

“Công chúa Khánh Vân thật may mắn,” – hắn nói – “Ngựa chỉ hoảng một chút đã có người đứng ra đỡ lấy.”

Ánh mắt hắn liếc nhìn Lâm Thù Nguyên, lãnh đạm mà sắc bén như lưỡi đao mỏng.

Ta không vui.

Phu quân ta sao có thể cười trên tai họa của người khác chứ?

“Hoàng tỷ suýt ngã ngựa, chàng còn ở đó mà châm chọc?”

Ta giận dỗi lẩm bẩm, nhưng không dám nói trước mặt hoàng tỷ.

Dẫu gì... hoàng tỷ vẫn không ưa thiếp cho lắm. Thiếp ngốc, nhưng không mù.

Phu quân ta bất đắc dĩ nhìn ta, than thở:

“Trút giận cho nàng thật không dễ. Người khác mà gặp chuyện như vậy, đã sớm ra tay không khách khí rồi. Chỉ có nàng, bị bán còn quay lại đếm tiền giúp người.”

Hắn khẽ thở dài:

“Thôi thì… Vương phi của bản vương, đành cưng chiều thêm chút vậy.”

“Được rồi, được rồi, thiếp không cản chàng nữa.”

Người người trong cung đều bắt đầu nhận ra—

Phu quân ta, khi nói chuyện với người khác thì luôn xưng là “bản vương”.

Chỉ khi nói chuyện với ta, chàng mới dùng chữ “ta”.

Nhưng ta chẳng để ý.

 

-------------------

Đáng lẽ sau buổi cưỡi ngựa, chúng ta sẽ thu xếp hành lý hồi cung về Đại Uyên.

Chào Phụ hoàng mẫu hậu xong, đi được mấy bước, phu quân đột nhiên quay lại.

Hắn dừng trước mặt Lâm Thù Nguyên, lúc ấy đang cúi người ôm hành lý, không dám ngẩng đầu.

Phu quân liếc nhìn rồi cười nhạt:

“Có kẻ nhầm minh châu là mắt cá… thật quá mức hồ đồ.”

Nói xong, hắn nắm tay ta rời đi.

Dọc đường, ta cứ băn khoăn mãi.

“Phu quân, người đó bị lừa khi mua đồ cổ à? Loại ngọc trai nào mà bị nhầm với mắt cá thế?”

Hắn chỉ cười, không nói.

Sau khi chúng ta đi khỏi, trong cung như trút được gánh nặng.

Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ ai nấy đều thở phào.

Chỉ có Lâm Thù Nguyên là còn đứng nhìn theo bóng lưng chúng ta, rất lâu sau vẫn chưa động đậy.

Khi còn nhỏ, hắn và công chúa Khánh Dương từng thân thiết vô cùng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhưng kể từ khi nàng trở nên khờ khạo, cả hai chưa từng gặp lại.

Lần đầu tái ngộ, nàng lại ngã vào lòng hắn.

Y phục xộc xệch, mặt mày lấm lem, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý như xưa.

Hắn theo bản năng đẩy ra, không ngờ lại đúng lúc quá nhiều người có mặt.

Muốn xin lỗi cũng không còn cơ hội.

Bỏ lỡ rồi, chính là bỏ lỡ mãi mãi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.