Trong đôi mắt đen của Theodore, phản chiếu lại vẻ thảm hại chưa từng có của Aesop.
"Người chiến thắng trong trò chơi này là tôi." Giọng anh phá tan sự tĩnh lặng cuối cùng, "Giờ thì tôi nên xử lý anh thế nào cho ổn đây?"
Anh hơi nghiêng người, cúi nhìn Aesop đang ngã trong bùn lầy, "Nếu tôi muốn, giờ tôi có thể dễ dàng bóp nát linh hồn vĩnh hằng của tổng đại thiên sứ như dập tắt một làn khói."
Thế nhưng, Theodore không có ý định làm vậy. Giữa họ không phải là một trận chiến đơn thuần để phân thắng bại sinh tử. Hơi thở của hủy diệt lập tức tan biến. Trên mặt anh thậm chí còn hiện lên một vẻ thấu hiểu, là thứ bao dung cao ngạo kiểu ma quỷ, từ trên cao ban phát: "Anh không thể quay lại Thánh Vực, mà chuyện anh mất hết năng lực nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ châm ngòi cho một cuộc Thánh Chiến. Chuyện đó không hay đâu."
"Dù sao thì tôi cũng là một con quỷ, nhưng dẫu gì... cũng là do chính tay anh nuôi lớn, tiêu tốn không ít thời gian 'thần thánh' đấy." Anh chậm rãi nói, "Diệt tận gốc mấy chuyện nhàm chán như vậy, hiện tại tôi không có hứng thú làm."
Aesop chống tay lên mặt đất lạnh lẽo trơn trượt, khó nhọc cố gắng đứng dậy, bùn nước theo động tác của y trượt xuống từng dòng.
Y từ bỏ kháng cự vô ích, ánh mắt màu vàng kim ngẩng lên, nhìn thẳng vào Theodore đang đứng trên tường, giọng khàn đặc mà bình tĩnh: "Cậu muốn làm gì?"
Khóe môi Theodore cong lên một độ cong vừa ý, như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951345/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.