Theodore tận hưởng buổi sáng.
Cửa sổ trong phòng ngủ của anh đã được xử lý đặc biệt, có thể lọc bớt sự u ám vĩnh hằng nơi bầu trời địa ngục, chỉ để lại những tia sáng tương đối dịu nhẹ.
Khi tia sáng đầu tiên không quá chói lóa xuyên qua khung cửa, in bóng dài và rõ nét lên mặt sàn, luôn mang đến cho anh một cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ, như thể bắt được một khoảnh khắc chuyển động giữa sự huyên náo vĩnh hằng.
Lúc này, anh đang nheo mắt, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi ánh sáng xám bạc quen thuộc ấy bò lên song cửa.
Thế nhưng, tia sáng xám bạc mà anh mong đợi lại không đến như thường lệ.
Một luồng ánh sáng còn chói lóa, còn thuần khiết hơn cả bình minh mang theo khí tức thần thánh tối cao bất ngờ giáng xuống, không hề báo trước. Nó như một thanh thánh kiếm rực cháy, trong khoảnh khắc chém rách bóng tối trong tẩm điện, bao phủ tất cả trong một thứ hào quang bạch kim gần như chói mắt. Ánh sáng ấy mãnh liệt đến mức, quen thuộc đến mức khiến Theodore theo phản xạ đưa tay lên che chắn.
Nguồn sáng hội tụ nơi khung cửa.
Sáu cánh khổng lồ từ từ thu lại, bóng dáng Aesop hiện ra từ trong luồng sáng, như một vị thần giáng trần. Đôi mắt vàng kim của y dưới ánh sáng càng trở nên sâu thẳm, không còn vẻ chết lặng như khi sa vào bùn lầy, mà là sự điềm tĩnh đã khôi phục từ quá khứ, chỉ là dưới vẻ điềm tĩnh ấy, như đã lắng đọng thêm điều gì đó không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951346/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.