Aesop đứng trong bóng tối lạnh lẽo ngoài cánh cửa, y như một hòn đá ném xuống vực sâu, chỉ khẽ gợn lên hồi âm mơ hồ trong tĩnh lặng rồi lập tức chìm vào bóng đêm vô tận.
Cuối cùng y liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, sau cánh cửa ấy, là bóng lưng mơ hồ của Theodore được ánh lửa ấm áp trong lò sưởi chiếu lên.
Y hít sâu một hơi, thứ không khí lẫn lộn giữa bụi tro địa ngục và hơi tuyết từ phương xa, như thể muốn khắc ghi hương vị cuối cùng mang theo dấu vết của Theodore vào tận linh hồn mình.
Đã đến lúc gánh vác trách nhiệm của y rồi.
Đôi cánh sáu chiếc to lớn, tuôn chảy thánh quang thuần khiết như bạch kim, ầm ầm mở ra sau lưng y, thần lực hùng hậu trong khoảnh khắc đã quét sạch bóng tối nơi hành lang.
Y không hề do dự, cơ thể hóa thành một tia sáng rực rỡ xé toang không gian, phóng thẳng lên trời!
Mái vòm nặng nề của tòa lâu đài như tờ giấy mỏng bị xuyên thủng, y lập tức xông vào tầng mây hỗn độn đang cuộn trào phía trên địa ngục, lao thẳng lên cao hơn, xa hơn, hướng đến nơi hình thành từ ý chí của Thánh Vực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ mang theo hơi thở hủy diệt.
Hạn cuối của Thần dụ chính là ngày tặng quà sau lễ Giáng sinh.
Phía dưới y, hình bóng vặn vẹo của địa ngục nhanh chóng thu nhỏ và nhòa đi, tầm nhìn bỗng trở nên khoáng đạt, trước mắt y là nhân gian đắm mình trong ánh tàn Giáng sinh và ánh đèn đô thị đan xen.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951347/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.