Aesop rơi xuống con phố lạnh lẽo của nhân gian, không phải với dáng vẻ thiên sứ giáng lâm, mà giống như một khúc gỗ khô bị bão giật gãy, nặng nề rơi thẳng vào bùn lầy buổi sớm sau lễ Giáng Sinh, giữa đống tuyết bẩn chưa tan.
Cú va chạm dữ dội khiến phiến đá lát đường vỡ vụn, nước bẩn bắn tung tóe, thấm đẫm thân thể y. Mọi cảm giác như bị bóc tách hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng trống khổng lồ bị khoét toạc nơi sâu thẳm linh hồn, để mặc cơn gió lạnh thấu xương gào thét tràn vào.
Những bông tuyết trắng lẫn với vụn lông vũ cháy đen vẫn đang lặng lẽ rơi xuống, vương trên mái tóc vàng rối bời của y, đậu lên gò má lấm lem bùn đất của y, như một tang lễ băng giá đầy giễu cợt dành cho Theodore.
Y ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu bầu trời mờ xám, nơi ấy chẳng còn gì nữa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc sau khi thánh hỏa thiêu rụi mọi thứ, tiếng kèn than vãn của thiên sứ dường như vẫn còn vọng lại từ sâu trong linh hồn.
"Theodore..."
Giọng nói khàn khàn tràn ra từ đôi môi khô nứt của y, yếu ớt tựa hơi thở hấp hối.
Aesop đã trở về địa ngục.
Bóng hình y như một ngôi sao băng đã cháy rụi hoàn toàn.
Linh hồn bị Thiên Khải thanh tẩy lẽ ra sẽ tiêu tán vào hư vô, nhưng nếu có một phần vạn khả năng, nó sẽ rơi vào địa ngục, đó là điều y kỳ vọng.
"Theodore——!"
Tiếng gọi khàn đặc vỡ vụn trong cơn gió chết chóc nơi địa ngục. Aesop đi đến luyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951348/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.