Nam Vu Hạ rời nhà đúng 4 giờ 15 phút chiều, để không bị muộn, cậu đã xuất phát sớm hơn một tiếng rưỡi.
Trước khi ra ngoài, cậu ôm cây đàn violin bị gãy cổ nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng kết luận rằng cây đàn này không thể sử dụng được nữa, chỉ còn cách đến quán bar mượn đàn từ chỗ ông chủ.
Đi sớm như vậy, cậu nghĩ chắc chắn sẽ an toàn, dù thế nào cũng không thể muộn, nhưng ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tàu điện ngầm đi được một nửa thì hỏng, thông báo yêu cầu hành khách phải đổi tuyến.
Xui xẻo thật, Nam Vu Hạ chen lấn theo dòng người đông đúc, cố gắng nhích vào chuyến tàu tiếp theo trong nhà ga chật kín người.
Đen đủi làm sao, cửa đã đóng, không thể lên được.
Nam Vu Hạ phải đợi hai chuyến tàu nữa mới có thể chen lên, bị ép dính sát vào cửa tàu như một miếng bánh, trong lòng không ngừng cầu nguyện tàu chạy nhanh hơn một chút.
May mà cậu đi sớm, đến gần như vừa khớp giờ, bước vào quán bar lúc 5 giờ 30. Nhìn lên đồng hồ treo tường là 5 giờ 34, thật ra cũng không tính là muộn.
Trên tàu, Nam Vu Hạ cứ suy nghĩ mãi nếu gặp được anh bartender ấy, cậu nên chào hỏi thế nào. Nên nói lời cảm ơn trước hay xin lỗi trước? Suy nghĩ một hồi lâu, cậu cảm thấy nên cảm ơn trước, dù sao công việc vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804496/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.