Hai người cũng không còn gì để nói, trong quán cũng không có ai, ông chủ thì vẫn chưa đến, không gian hơi yên tĩnh. Nam Vu Hạ cẩn thận liếc nhìn Doãn Trì qua khóe mắt, nhưng lại không dám nhìn quá rõ ràng, gần như chỉ dám liếc xéo.
Doãn Trì thì vẫn rất ung dung, thoải mái thử pha thêm vài loại cocktail mới để chuẩn bị cho buổi tối mở cửa.
Nam Vu Hạ cực kỳ ghét sự yên tĩnh, ngồi chưa được bao lâu đã cảm thấy không chịu nổi, cậu nghiêng người về phía trước, muốn thử bắt chuyện với Doãn Trì:
“Nghề pha chế có dễ học không?”
Doãn Trì lúc này đang thử pha một ly cocktail sidecar, suy nghĩ xem có nên thay rượu Cointreau bằng Whisky hay không, nên anh không nhìn cậu: “Sao vậy, muốn học à?” Thật ra Nam Vu Hạ không muốn học, bình thường đi học đã đủ mệt rồi, có thời gian thì cũng chẳng có sức. Cậu chỉ cảm thấy nghề pha chế trông rất ngầu, hơi tò mò mà thôi, cuối cùng cậu hỏi ngược lại: “Không được à?” “Cậu thì tôi nghĩ không được đâu.” Chiếc muỗng dài trong tay Doãn Trì khẽ xoay, khuấy nhẹ viên đá dài trong ly, động tác thuần thục và trôi chảy. “Ơ, tại sao?” Doãn Trì nhếch môi cười, không trả lời ngay mà cầm shaker lên, hai tay mạnh mẽ và nhanh nhẹn lắc đều brandy, whisky và nước cốt chanh bên trong. Trong quán bar vang lên tiếng lách cách của những đá va vào nhau. Đợi đến khi pha xong ly sidecar đó, anh mới từ tốn trả lời: “Cậu không đủ cao.” Nam Vu Hạ tưởng thật, tiếc nuối nói: “Ơ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804497/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.